Sắc mặt Diệp Vô Thiên trở nên vô cùng lạnh lùng, lớn tiếng quát: “Lăng Phong! Cậu có biết mình đang làm gì không?”
Lăng Phong cười lạnh nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ cho các người biết."
Lăng Sơn Thủy cũng giật mình, bước về phía trước, tức giận nói: “Phong Nhi, không thể hành động theo cảm tính!”
Khoang không nhắc đến Diệp Vô Thiên là một cường giả cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ.
Tu sĩ ở đây có người nào không lợi hại hơn một võ giả cấp bảy như Lăng Phong chứ?
Vậy mà dám công khai cướp đồ đi, không phải mất trí rồi sao?
Lăng Phong lấy thanh kiếm Thanh Phong từ trong hộp ra, điên cuồng cười lớn: “Ha ha hat”
“Hôm nay tất cả mọi người đều phải chết!”
Sau đó, anh ta chĩa kiếm về phía Lâm Thiên Sinh: “Đặc biệt là mày, Lâm Thiên Sinh!”
Vẻ mặt Lâm Thiên Sinh vẫn thản nhiên, dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu ngốc nhìn anh ta.
Tô Nhiên có chút sợ hãi đến gần Lâm Thiên Sinh, hai bàn tay nhỏ bé năm chặt lấy góc áo của anh.
“Đúng là rất kiêu ngạo.”
“Rõ ràng là không coi nhà họ Diệp ra gì!”
“Người đâu! Bắt Lăng Phong lại cho tôi
Diệp Vô Thiên vung tay lên, mấy chục tên vệ sĩ dũng mãnh lao tới.
Ngay khi hàng chục vệ sĩ đến gần, Lăng Phong liền vung thanh kiếm Thanh Phong lên.
Choang!
Ngay sau đó, tiếng kiếm vang dội vang lên một cách rõ ràng.
Đầu của hàng chục tên vệ sĩ bị chém bay, thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404541/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.