Lâm Thiên Sinh cười nói: “Đợi lát nữa về nhà mọi người sẽ biết.”
Tô Nhiên nói: “Anh thích thì cứ mua, những thứ yêu thích đều đáng giá, đừng quan tâm người khác nói cái gì.”
Huống chỉ, 500 ngàn đối với Tô Nhiên mà nói cũng không có gì đáng kể.
Coi như mua một bộ quần áo.
Tiếp theo, buổi đấu giá tiếp tục diễn ra.
Cho đến cuối cùng, trên sân khấu xuất hiện một thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng màu lục lam, khiến tất cả mọi người có mặt đều tỏ ra kinh ngạc.
“Thanh kiếm này thật khác biệt!”
“Đúng vậy, ít nhất cũng là một món linh khí.”
“Có thể trở thành món đồ cuối cùng đưa lên sân khấu, nhất định không đơn giản.”
Tuy rằng không biết lai lịch của thanh kiếm này, nhưng xét theo khí chất tỏa ra từ nó cũng có thể chắc chắn đây là một món vũ khí hiếm có.
“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi, đây chính là kiếm Thanh Phong!”
“Phong Nhi, cháu nhất định phải giành được nói!”
Khuôn mặt già nua của Lăng Sơn Thủy trở nên kích động, nói với Lăng Phong ở bên cạnh.
Lăng Phong thấp giọng nói: “Cháu biết rồi”
Diệp Vô Thiên cũng trở nên vô cùng hưng phấn, cao giọng nói: “Thanh kiếm này được tìm thấy trong một ngôi một cổ.”
“Không cần dài dòng nữa, giá khởi điểm của người bán là 500 triệu, bây giờ bắt đầu đấu giá!”
Lời nói vừa dứt, mọi người lần lượt giơ bảng lên. Giá cả nhanh chóng được đẩy lên tới hơn 5 tỷ. Phải biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404539/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.