"Đừng ăn nói bậy bạ vu khống cha mẹ tôi!"
Tô Nhiên sững sờ tại chỗ không nói gì, thông tin mà Hà Thất tiết lộ quá sức bùng nổ đối với cô.
Lâm Thiên Sinh vẫn im lặng, hai tay đút túi quần nói: "Thả cô ấy ra, có lẽ tôi sẽ tha mạng cho ông."
Nếu không phải để Tô Nhiên hiểu toàn bộ câu chuyện, Hà Thất và đồ đệ của ông ta đã biến thành sương máu ngay lập tức rồi.
Nghe thấy Lâm Thiên Sinh nói chuyện, đệ tử của Hà Thất đều hoảng sợ.
Mọi người đều vô cùng căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào Lâm Thiên Sinh, trong lòng bắt đầu dao động.
Người trước mặt là một tu sĩ đó.
Trước mặt người tu đạo chân chính, những võ giả như họ đều là những con kiến thôi.
Tô Nhiên cũng ân cần nhắc nhở: "Dừng lại đi, chú Thất."
"Chỉ cần chú thả em gái tôi đi, tôi có thể quên hết mọi thứ, không nhắc chuyện cũ."
Nghe vậy, Hà Thất từ từ mở mắt và quay trở lại hiện thực từ trong ký ức.
Ông ta cười khẩy nói: "Haha, bỏ qua chuyện cũ ư?"
"Cô cả, từ khi cô sinh ra, Hà Thất tôi đã nhìn cô lớn lên. Chẳng lẽ tôi vẫn không biết tính cách của cô như thế nào sao?"
"Cô cho rằng vì sao tôi lại phá hủy con đường tu đạo của cô từ khi còn nhỏ, nhưng lại không làm như vậy với cô hai chứ?"
Những gì Hà Thất nói quả thực là không sai, tính cách của Tô Nhiên không đơn giản như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404508/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.