Chú Thất nói: “Tôi đang huấn luyện cho cô hai."
Tô Khả Hân ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, sau này tôi nhất định phải trở thành một võ giả với thực lực mạnh mẽ, để bảo vệ nhà họ Tô và chị."
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Hóa ra là đang luyện võ à?”
Chú Thất cười lúng túng: “Để cậu chủ chê cười rồi, từ bé cô hai đã có thiên phú luyện võ, nhưng cô ấy lại không thích con đường võ đạo."
"Còn cô cả từ nhỏ đã yếu ớt, khi còn bé còn bệnh nặng một trận"
"Cả đời này cô ấy không thể nào bước vào con đường võ đạo, cho nên ông chủ vẫn luôn hi vọng cô hai có thể trở thành võ giả."
"Cũng không biết mấy ngày nay cô hai bị làm sao mà đột ngột đòi tôi dạy cho cô ấy”
"Ừm, thì ra là vậy." Lâm Thiên Sinh nghe xong thì gật đầu.
Hóa ra hồi bé Tô Nhiên từng bị bệnh nặng, thảo nảo tạp chất trong cơ thể lại nhiều đến thế.
Nhưng nói Tô Nhiên không thể nào bước vào võ đạo được nữa thì kiến thức của đám người này vẫn còn hạn hẹp.
Võ đạo là gì? Dù là một con gia cầm, Lâm Thiên Sinh cũng có thể cho nó nhập đạo, thậm chí còn Độ Kiếp phi thăng. Có điều chuyện này phải tốn ít nhất là hơn một nghìn năm.
Nhưng suy cho cùng Tô Nhiên không phải là gia cầm, mà là một con người. Bây giờ còn có Lâm Thiên Sinh đích thân che chở, thành tựu như thế nào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404495/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.