“Chú cảm thấy lời tôi nói có đúng không?”
Ngay vào lúc chú Thất không để ý, Lâm Thiên Sinh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ông ta.
Điều này khiến chú Thất giật mình sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh.
Càng khiến ông ta tin chắc rằng Lâm Thiên Sinh tuyệt đối không phải người bình thường!
“Cậu...”
Sắc mặt chú Thất tràn ngập sợ hãi, không dám tin nhìn Lâm Thiên Sinh ở trước mắt.
Với thực lực võ giả cấp bảy của ông ta mà lại không thể nhận ra chuyển động của Lâm Thiên Sinh.
Chỉ sợ cảnh giới của thằng nhóc này phải cao hơn ông ta ít nhất hai đến ba cấp bậc.
Kết hợp cùng với những chuyện xảy ra vào ban ngày, chú Thất càng chắc chắn hơn về suy đoán trong lòng mình.
Ông ta không thể vô duyên vô cớ ngất đi như vậy, nhất định lúc đó Lâm Thiên Sinh đã làm chuyện gì đó.
Lâm Thiên Sinh lúc này không tức giận cũng tự có uy nghiêm, quản gia chú Thất hoàn toàn không thể chịu nổi áp lực trên người của anh.
Trong một giây phút nào đó, ông ta cảm thấy dường như Lâm Thiên Sinh là một đại năng đang ở cảnh giới tối thượng.
Áp lực trong lòng ông ta càng lúc càng nặng, chú Thất không nhịn được mà quỳ thẳng xuống trước mặt anh.
Lâm Thiên Sinh cười nói: “Ha ha, không cần phải căng thẳng như vậy, tôi cũng không muốn giết chú đâu.”
Chú Thất run rẩy nói: “Tôi có mắt không tròng, không biết cậu là tu sĩ đại năng. Mong cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404477/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.