Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Sinh không nghĩ nhiều nữa.
Anh cho rằng, ở một nơi nhỏ bé như thế này thì có thể có chuyện gì ghê gớm được.
Hai hôm sau.
Tô Đại Hà và Sở Mai lên đường.
Điều này có nghĩa Tô Nhiên cần tốn nhiều tâm sức lo cho tập đoàn hơn.
Đồng thời, dưới sự sắp xếp của chú Thất quản gia, hằng ngày đều có vệ sĩ đi cùng cô, không rời một tấc.
Trái lại, Lâm Thiên Sinh rất rảnh rỗi.
Ngày ngày đều chỉ đi dạo trong ngôi biệt thự rộng lớn của nhà họ Tô.
Đột nhiên, vào một phút giây nào đó, anh chợt nhận ra mình không có điện thoại...
Hai hôm trước Tô Nhiên mới đền cho anh năm ngàn, vậy anh sẽ dùng nó để mua điện thoại mới.
Nghĩ tới đây, Lâm Thiên Sinh đút hai tay vào túi, đi ra ngoài.
“Cậu định đi đâu vậy?”
Lâm Thiên Sinh mới vừa đi ra cổng chính thì sau lưng chợt vang lên giọng của chú Thất.
Lâm Thiên Sinh cũng không nghĩ gì nhiều, trả lời ngay: “Ở nhà chán quá nên tôi đi ra ngoài dạo chơi, tiện thể mua điện thoại.”
Nói xong, anh đi luôn.
Nhưng một giây sau, bóng dáng của chú Thất lại lóe lên, ngăn trước mặt Lâm Thiên Sinh: “Cô cả đã dặn rồi, lúc cô ấy đi vắng thì cậu không được tự ý ra ngoài.”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, người tập võ chúng tôi ra tay không biết chừng mực, nếu có lỡ gãy tay gãy chân thì không hay đâu.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404475/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.