Chương trước
Chương sau
Trong thư phòng Tống gia, Tống Tử Kiều nghe tin tức quản gia thăm dò được, vui mừng lập tức lộ rõ trên mặt, thế nhưng thật sự có quạng ngọc thạch! Xem ra ngày Tống gia nổi lên sắp tới rồi!

Tống Tử Kiều trên mặt đất xoay hai vòng "Tốt! Tốt! Ngươi lập tức nghĩ biện pháp đem mảnh đất của Vương Lão Thực mua xuống, còn có đất xung quanh, tất cả đều mua xuống....."

Quản gia do dự một chút, nói: "Lão gia, Vương Lão Thực người này..... Hôm nay lão nô thử cùng hắn tiếp xúc một phen, ai biết hắn mở miệng ra, liền nói lão nô mơ mộng hão huyền, nói trừ phi hắn chết, chứ không không bán....."

Tống Tử Kiều hơi nhíu mày, loại người không biết tự lượng sức mình này nhất định phải cho hắn chút giáo huấn, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi cũng phải phải lần đầu tiên làm loại sự tình này, chẳng lẽ còn muốn lão gia dạy ngươi hay sao? Cứ việc mạnh tay làm! Chết một mạng người nhiều lắm cũng mất mấy lượng bạc bạc thôi, đúng rồi, tốt nhất không được làm cho dư luận xôn xao, quặng ngọc này càng ít người biết càng tốt, hiểu chưa! Vương Lão Thực cũng không ngốc, biết che giấu, thịt béo mà, nên vụng trộm ăn. Ngươi đi đi, lúc ra ngoài nhìn xem Nhị lão gia đã trở về chưa, bảo hắn đến thư phòng một chuyến."

Quản gia đáp lại rồi lui ra ngoài, Tống Tử Kiều ở trong thư phòng ngầm đắc ý, không khỏi lại nghĩ tới Quế Thanh Thanh, lập tức trong đầu hắn hiện lên bốn chữ "báu vật trời sinh". Tuy nàng rất đẹp, nhưng mà hình như rất sợ mình, mà lại cố tự trấn định đáp lại mình, có thể có ẩn tình gì hay không? Hắn không khỏi nghĩ đến một câu "Phu có báu vật, đủ để thay đổi người, tùy tiện không có đức hạnh, chính là nhất định có họa."Từ xưa sắc đẹp làm hại người, cũng không nên lật thuyền trong mương...."

(*) Lật thuyền trong mương: Thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.

Lúc này, Tống Tử Hà đi vào "Ca, huynh tìm đệ có việc gì?" Vốn là Tống Tử Hà sợ nhất chính là vị huynh trưởng này, từ khi huynh trưởng bắt đầu dụ dỗ Quế Thanh Thanh, sợ hãi của hắn đối với huynh trưởng mất đi không ít, suy cho cùng là thân huynh đệ, yêu thích chính là cùng một dạng thôi!"

Tống Tử Kiều hỏi: "Chuyện ta bảo ngươi làm đã làm xong chưa?"

"Đại ca yên tâm, hiện tại trâm vàng kia, đã đến trong tay nàng rồi."

Tống Tử Kiều gật gật đầu, trên mặt lại không thấy vui mừng, hắn bước thong thả trên mặt đi vài bước, nói: "Ta vẫn cảm thấy nàng này không cùng một loại, ngươi cho nữ nhân kia của ngươi nhìn nàng chằm chằm, nhìn xem bọn họ cùng người nào lui tới, vẻ mặt phong thái kia của nàng, nhìn cũng không giống một phụ nhân không biết chữ ở nông thôn....."

Tống Tử Kiều cười nói: "Ca, huynh quá nhạy cảm đi! Sao cái không tầm thường ta không nhìn thấy, không phải là dung mạo so với người khác xinh đẹp hơn chút, không thì chính là ngực lớn, thắt lưng nhỏ, thân thể mềm mại, kỳ thật ta phỏng đoán, tắt đèn lên giường, cũng những nữ nhân khác cũng không khác nhau lắm."

Tống Tử Kiều nghe thấy đệ đệ nói lời thô bỉ, không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn hắn, Tống Tử Kiều ha ha cười hai tiếng, cuối cùng là uy nghiêm của huynh trưởng chiếm thượng phong, Tống Tử Hà vội nói sang chuyện khác: "Ca, vậy sao huynh lại vẫn đáp ứng nàng hưu đại tẩu? Thượng gia cũng không phải tiểu môn hộ, đắc tội sợ là cũng không tốt."

Tống Tử Kiều liếc mắt nhìn đệ đệ một cái "Cái này còn phải nhờ ngươi nhắc nhở? Ta chỉ là hứa hẹn một câu như vậy, cũng từ từ nghĩ biện pháp để cho Lý Tùng hưu nàng, tự nhiên có vấn đề gì đều dễ dàng giải quyết rồi. Cái trâm vàng kia nếu là đã ở trong tay nàng, tốt nhất không để lại dấu vết ở bên tai Lý Tùng nói bóng gió, ngươi tìm một người đến làm thỏa đáng việc này, không cho phép làm hỏng, lại càng không được làm hỏng thanh danh của Quế Thanh Thanh, biết không?"

"Đại ca huynh yên tâm, việc này là sở trường của ta! Ta biết phải làm gì!" Tống Tử Hà vỗ ngực vang bốp bốp.

Kế hoạch của hai huynh đệ không tệ, đáng tiếc kế hoạch dù tốt cũng không địch nổi biến hóa, ngày hôm sau Quế Thanh Thanh thuận tiện theo biểu huynh muội Tần Yến Sơn rời khỏi huyện Thanh Phổ, Lý Tùng đưa tiễn thê tử, cũng vội vã đi làm việc.

Mặt trời vừa leo lên đường chân trời, xe ngựa đã ra khỏi huyện Thanh Phổ, thuận theo quan đạo đi thẳng về phía Bắc, không nhanh không chậm hướng phủ Thanh Châu đi.

Lúc này đã là đầu mùa hạ, cảnh tượng vừa vặn, mặc dù là giữa trưa, cũng không nóng bức, trên đường sáng sớm lại có không ít người đi đường, cho đến bây giờ Quế Thanh Thanh cũng chưa từng đi cách nhà quá xa, không thiếu được vén mành lên tựa vào bên cửa sổ ngắm phong cảnh, lúc này nàng có chút hưng phấn, có chút chờ mong, càng thêm mờ mịt, toàn bộ đều giống như khác với kiếp trước, không biết chờ đợi vận mệnh của nàng là cái gì?

Xe ngựa càng lúc càng xa, rất nhanh đã không nhìn thấy tường thành huyện Thanh Phổ, phía trước là quan đạo giống nhau thẳng tắp trải dài về phía bắc, hoa màu bên đường đã rất cao rồi.....

Trần Lan thấy Quế Thanh Thanh nhìn mãi, liền cười nói: "Thanh tỷ tỷ, đường đi yên tĩnh, không bằng chúng ta làm chút chuyện."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Ở trên xe ngựa này có thể làm cái gì? Đánh bà mã điếu cũng chỉ có hai người chúng ta..... Đúng rồi, ta thấy muội mang theo sáo bên nguời, có lẽ muội biết thổi đi? Không bằng thổi một khúc cho ta nghe một chút."

"Được a, không thành vấn đề." Trần Lan luôn luôn sảng khoái, vội vàng phân phó nha hoàn đi tìm, không đầy một lát nha hoàn Đồng nhi đã lấy ra một cái hộp dài và hẹp, mở ra vừa nhìn, bên trong là hai cây sáo làm bằng trúc, sáo trúc này cũng không biết làm như thế nào, màu sắc lại có thể là ngọc bích, nhìn rất đẹp mắt.

Lúc bấy giờ người biết thổi sáo rất nhiều, sáo thích hợp thổi khúc sầu triền miên, đau thương động lòng người, nhưng mà cuộc sống của Trần Lan rực rỡ ánh sáng, xinh đẹp, ca khúc nàng thổi nghe qua cũng thoải mái như con người của nàng, giống như mùa thu dựa vào cửa sổ nhìn về phía xa, xem vạn lý giang sơn ở nơi xa, gió thu như hát, khói trên sông nước mênh mông, như trúc xanh đang múa ở gần, nhà lầu gác mái trùng trùng điệp điệp, chín khúc hành lang uốn khúc......

Trần Lan thổi xong một khúc, Quế Thanh Thanh cười nói: "U yết U yết tân lô quản, thê lương cổ trúc chi. Tự lâm viên giáp xướng, nghi tại Nhạn Môn xuy."*

(*) Dịch: Đâu đây tiếng địch nghẹn ngào

Thoảng hơi sáo trúc nôn nao buồn buồn

Vượn kêu xối xả đầu truông

Tiếng bi ai cõi Nhạn Môn thổi về.

[Thính lô quảng-Nghe sáo]

"Ai nha," Trần Lan cực kỳ kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng Quế Thanh Thanh có thể nhận biết chữ đã không tệ, không nghĩ tới nàng mở miệng lại ngâm ra một bài thơ "Hóa ra Thanh tỷ tỷ lại là tri âm! Tỷ cũng biết thổi sáo sao?"

Sáo là nhạc cụ tương đối phổ biến, Quế Thanh Thanh đương nhiên là học qua, lúc trước vừa mới thành hôn cùng Tống Tử Kiều, hai người nhu tình mật ý, chính hắn tự mình dạy nàng.....

Lúc này Quế Thanh Thanh lắc đầu "Ta nào có cơ hội học cái này? Chỉ là trước đây nghe nương nhắc tới vài câu." Kỳ thật nương của nàng Tần Uyển Nương ngay cả nửa câu cũng chưa từng nhắc tới cuộc sống trước kia, nhưng là Quế Thanh Thanh cũng chỉ có thể đem học thức của mình đẩy lên trên người nương, nếu không thì lấy gì ra giải thích. Nàng lại không thích người ta nhìn mình kém đi.

Trần Lan hứng thú khá cao, vội nói: "Không có việc gì, không bằng ta dạy tỷ thổi sáo có được hay không?"

"Được a!" Quế Thanh Thanh đương nhiên nguyện ý, như vậy là về sau nàng có thể danh chính ngôn thuận thổi sáo rồi! Quế Thanh Thanh vẫn đối với những thứ phong hoa tuyết nguyệt gì đó cảm thấy hứng thú, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ thiên phú của mình, đều là di truyền từ nương đi? Lập tức lại nghĩ đến nương là thiên kim nhà quan lại như vậy, cuối cùng lưu lạc thành một nông phụ, cũng chẳng trách nàng vẫn buồn bực không vui, từ sớm liền rời khỏi nhân gian.....

Một đôi sáo, vừa vặn mỗi người một cái, Quế Thanh Thanh một đường đi theo Trần Lan học thổi sáo, đương nhiên là vừa học đã biết, nhưng lại cố ý đem sáo thổi khó nghe chút, này cũng cần độ khó.

Đi theo phía sau xe ngựa Tần Yến Sơn trong lòng cảm khái, hắn không nghĩ tới trong thời gian ngắn Quế Thanh Thanh đã đem sáo thổi tốt như vậy, hắn đối với tiểu cô cô Tần Uyển Nương, kỳ thật cũng không có ấn tượng gì, nhưng mà mỗi khi tổ mẫu nhắc tới bà, đều nói tiểu cô cô là tài nữ cầm kỳ thi họa không gì không biết, hiện tại thấy tốc độ Quế Thanh Thanh học thổi sáo, hắn mới biết cái gì được gọi là thiên tài, nhưng mà nghĩ đến tổ mẫu, trong lòng hắn lại nhiều thêm một tầng đau lòng, chắc là tổ mẫu sẽ không làm cho Lý Tùng cùng Quế Thanh Thanh hòa ly đi? Hắn vẫn thay Lý Tùng đổ mồ hôi dầm dề.

Mấy ngày trước Tần Yến Sơn vừa mới mang theo biểu muội về nhà, đã bị người nhà chất vấn đi nơi nào, cũng lạ Tần Yến Sơn đã quên dặn dò, Trần Lan nhanh miệng liền đem chuyện gặp được Quế Thanh Thanh nói, còn nói dung mạo của Quế Thanh Thanh giống mẫu thân nàng như thế nào, thậm chí đem toàn bộ tình huống điều tra được đều nói với tổ mẫu, tuy lão thái thái đã sớm biết nữ nhi của mình chưa chắc đã có kết quả tốt, chỉ là trong lòng vẫn tồn tại hi vọng, bây giờ vừa nghe tin nữ nhi qua đời, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lão thái thái liền khóc đến rối tinh rối mù, lập tức bức bách bọn họ trở về đón Quế Thanh Thanh, vẫn là người nhà khuyên can mãi, lúc này mới để biểu huynh muội bọn họ ở nhà vài ngày.

Trong thời gian này tổ mẫu cứ rảnh liền hỏi hắn tình huống của Quế Thanh Thanh, lúc Lão thái thái biết được tôn tử giúp đỡ Quế Thanh Thanh chuẩn bị hôn lễ, lại gả cho một người nam nhân nông thôn bị hủy dung, lão thái thái lập tức trở mặt, đem Tần Yến Sơn hung hăng mắng một trận.....

Tần Yến Sơn nhớ tới chuyện này liền thở dài, rõ ràng Lý Tùng cùng Quế Thanh Thanh đã chuẩn bị thành thân, hắn chẳng qua là may mắn gặp đúng dịp mà thôi, nhưng mà tổ mẫu đem tất cả lỗi đều đổ lên người của hắn, cố tình hắn giải thích như thế nào đều không có hiệu quả.

Dọc theo đường đi ngày đi đêm nghỉ, không ngừng một ngày rốt cuộc đến phủ Thanh Châu, Quế Thanh Thanh thổi sáo đã ra hình ra dạng, cao hứng nhất chính là thích làm thầy thiên hạ Trần Lan rồi.

Phủ Thanh Châu phồn hoa vượt xa quá so với tưởng tượng của Quế Thanh Thanh, ngồi ở trong xe, nàng chỉ nghe thấy ồn ào trên đường phố, một mảnh âm thanh rao hàng, dễ nhận thấy trên đường vô cùng đông đúc, xe ngựa đi thật chậm, Quế Thanh Thanh cố ý trộm vén lên màn xe nhìn lén, đúng là huyện Thanh Phổ không thể so với nơi này, nàng sợ làm mất mặt Tần gia, đành phải mạnh mẽ nhẫn nại an ủi chính mình, không vội, không vội, đi Tần gia cũng có thể có cơ hội xuất môn.....

Tần gia sống ở hậu viện phủ nha phủ Thanh Châu, xe ngựa dừng ở cửa hông của Tần gia, trên cửa treo tấm biển lớn viết hai chữ to thiếp vàng "Tần phủ". Cửa lớn chắc nịch sơn đỏ, hai bên cửa xếp hai cái đinh cỡ miệng bát, hai bên cửa lớn đều có một con sư tử bằng đá, dưới ánh chiều tà chiếu xuống, thậm chí có một cỗ khí thế bức người.

Quế Thanh Thanh theo Trần Lan xuống xe, vào cửa chính vòng qua tường vây làm bình phong ở cổng chính là một cái sân nhà, cách đó không xa là một cái cửa thùy hoa*, sớm đã có hai phụ nhân trẻ tuổi đứng ở nơi đó, Trần Lan vừa thấy liền cười nói: "Đại tẩu, nhị tẩu, làm sao dám phiền hai người ra nghênh đón? Bà ngoại, cậu, cữu nương, cả nhà có khỏe không?"

(*) Cửa thùy hoa: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.