Chương trước
Chương sau
Ở cổ đại không khí luôn rất trong lành, không  một chút bụi bẩn, đi tới đâu ta cũng có thể thấy được những rừng cây um tùm với những gốc cổ thụ to lớn, bóng tỏa mát cả một vùng.
Dừng chân ven đường, cho con ngựa đã cực khổ mấy ngày nay đi ăn cỏ tại một chỗ gần đó, Hoàng Dược Sư cầm lấy bầu đựng nước bằng da dê, đi lại gần Phùng Hành hiện đang dựa vào gốc cây gật gù.
Đỡ cho nàng dựa vào vai mình, mớm cho  nàng một ngụm nước, sau đó lấy một cái khăn tay thấm nước, cẩn thận lau qua khuôn mặt nàng.
Trong toàn bộ quá trình, Phùng Hành tuy tỉnh nhưng lại không muốn động, cứ híp con mắt nhìn người nào đó vì bản thân làm tất cả.
Bởi vậy mới nói, gả cho một phu quân tốt cũng là một nghệ thuật, mà Phùng Hành nàng, chính là một nghệ sĩ tài ba.
-“Mệt đến như vậy sao?” – Hoàng Dược Sư nhìn người nào đó xấu lắm, lười biếng dựa vào lòng mình.
Phùng Hành đang đắc chí, nghe Hoàng Dược Sư hỏi thì gương mặt liền mếu máo, nàng nói lại, lấy một phu quấn “quá tốt”, cũng phải trả giá đó chứ.
Gương mặt đáng thương hề hề gật đầu lia lịa, Lảo Tà huynh à, huynh mà cứ có cái xu thế một đêm bảy lần như vầy thì cái mạng già này cũng có ngày toi a.
Nhìn thấy biểu hiện buồn cười của nàng, Hoàng Dược Sư không phúc hậu bật cười một cái, hôn nhẹ vào cái trán no tròn của nàng, sủng nịch nói:
-“Lần sau, ta sẽ không khiến nàng mệt như vậy nữa!”
Thấy gương mặt Phùng Hành đầy vẻ “không tin’, Hoàng Dược Sư chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Sau này, hắn sẽ chăm chỉ dưỡng thân thể cho nàng,  hơn nữa, dạy nàng một chút võ công, vậy thì không sợ nàng không thể chịu được bản thân.
Phải nói, Phùng Hành mà biết ý nghĩ này, chắc sẽ phải khóc thét, ban đêm phải “làm” việc cực khồ, ban ngày còn phải nai tấm thân rách nát đó đi học võ công, có còn nhân tính không.
Nghỉ ngơi một hồi, hai người lại tiếp tục lên đường, hiện tại bọn họ sắp lên đến Chung Nam Sơn rồi.
Phải nói, đúng là sức mạnh của kịch tình, cho nên qua vừa đi vừa hỏi thăm, liền hỏi thăm đến Chung Nam Sơn.
Lí Mạc Sầu, Dương Quá và Tiểu Long Nữ đều là người phái Cổ Mộ, huống chi Tiểu Long Nữ nay còn có một Doãn Chí Bình Toàn Chân Giáo cần phải báo thù, thế cho nên, dù có đi đâu, thì bọn họ cũng phải tụ về đây.
Đến giữa trưa, thì hai người cũng đã đến được chân núi, Hoàng Dược Sư không nhanh chóng lên núi, mà là cùng với Phùng Hành, nghỉ chân tại một quán ăn ven đường.
Cả Hoàng Dược Sư và Phùng Hành đều có vẻ bề ngoài hơn người, trên người lại mặc y phục quý giá, nhìn là biết không phải người tầm thường.
Khi hai người vừa xuống ngựa, liền thu hút ánh mắt của nhiều người.
Hoàng Dược Sư cùng Phùng Hành đi đến một cái bàn gần đó, gọi một bình trà và hai bát mì thịt.
Vốn hắn tính tự tay nấu cho Phùng Hành ăn, thế nhưng nàng lại từ chối, lâu lâu, nàng cũng muốn nếm thử món ăn do người khác nấu.
Giống như việc bạn đi du lịch vậy, tuy biết món ăn ở địa phương đó không ngon như ở nhà hàng, hoặc có sự khác nhau về khẩu vị, thế nhưng bạn vẫn luôn muốn ăn một lần cho biết.
Quán xá tuy đơn sơ, nhưng có vẻ như là đã lâu đời, hai bát mì nhanh chóng đươc đem ra, Phùng Hành cho vào một ít ớt, tỉ mỉ lựa những cọng rau thơm mà mình ghét ăn sang bát của Hoàng Dược Sư, sau đó mới bắt đầu vui vẻ ăn.
Đối với hành động kiên ăn của Phùng Hành, Hoàng Dược Sư không mấy ủng hộ, thế nhưng những món hắn nấu, hắn đều có cách cho nàng ăn hết, vì vậy lâu  lâu mới có một lần như vậy, cũng không ngăn cản.
Ảnh hưởng từ Hoàng Dược Sư và Phùng Hành cũng vơi bớt, mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau.
-“Này, lúc nãy ta vừa thấy có mấy người Mông Cổ lên Chung Nam Sơn đấy! Có vẻ như đợt này Toàn Chân Giáo lại gặp chuyện rồi!”
Một vị ăn mặc vải thô, bên cạnh là một cây cung và vài con gà rừng, đoán chắc là thợ săn nói.
Hắn vừa hết lời, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng ca thán:
-“Thật sao, lại tới nữa…”
-“Lại có chuyện nữa..”
-“ Tới nữa rồi…”
-“Bọn chúng tới làm gì cơ chứ?”

-“Phải đấy, phải đấy…”
-“Toàn Chân giáo nguy rồi!”
Người vừa lên tiếng lúc nãy nói tiếp: “Ta hay đi săn gần đây, cho nên biết rõ, mấy người Mông Cổ này, trông có vẻ lợi hại lắm, không biết trên đó có ứng phó được hay không, tốt nhất là đừng có liên lụy những người dân thường như chúng ta mới tốt.”
Một người phụ nữ to béo, nhưng trông gương mặt rất lanh lợi tức giận nói:
-“ Ba hồi bảy lượt rủ nhau lên Chung Nam Sơn, lúc thì cầu hôn, lúc thì tấn công, nói trắng ra, chẳng phải  là lên Toàn Chân Giáo kiếm chuyện sao. Mấy người đạo sĩ này, thật ra là đang tìm phiền phức cho chúng ta phải không?”
Mấy người xung quanh nghe vậy, hô to đồng ý. Có Toàn Chân Giáo trên Chung Nam Sơn, tuy nói là bảo vệ bọn họ khỏi những tay thổ phỉ bình thường, nhưng cũng kéo toàn những kẻ thù lợi hại, nói trắng ra, lại chẳng thể bảo vệ dược cái gì.
-“Toàn Chân Giáo không còn được như xưa nữa, bây giờ á, chỉ toàn lũ tép tôm thôi, lần trước có một đám đệ tử Toàn Chân xuống núi, bảo là trị thổ phỉ, ai ngờ lại bị bọn chúng đánh cho tơi bời, của cải của dân cúng, cũng bị cướp thôi.”
-“Thật vậy….thật vô dụng…..”
Phùng Hành ngồi gặm từng sợi mì vừa ngồi hóng chuyện, nhìn nhìn một hồi, lại nhìn cái người vẫn bình tĩnh ngồi ăn mì trước mặt, nói:
-“Dược Sư!”
-“Ừ.” – Ngước mắt lên nhìn thê tử của mình, khó hiểu hỏi: “Có cái gì không ăn được nữa à, đem qua đây!”
Phùng Hành lắc đầu,  nói:
-“Bọn họ nói, bọn Mông Cổ xộng lên Toàn Chân kìa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.