Edit: Hy Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Lúc đầu hắn chỉ muốn cảnh cáo nàng không nên xen vào việc của người khác, nguyên nhân cũng rất đơn giản - hắn sợ nàng xen vào rồi thì không thể thoát thân.
Đêm hôm đó, lúc hắn không thể tự khống chế bản thân hôn nàng - ngay cả hắn cũng sững sờ.
Ngoại trừ lúc rời hoàng cung hắn thật sự muốn tát bản thân một cái thì hình như không có hậu quả gì quá mức nghiêm trọng - còn nói đến chỗ có lợi thì, hắn làm như vậy là thực sự dọa sợ nàng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có sức đi nhúng tay vào chuyện gì, bao gồm chuyện... nghi ngờ hắn là thích khách.
Nhưng mà, cũng là khiến nàng bị thương một lần.
Lúc bờ môi của hắn rời đi thái dương của nàng, ánh mắt kinh sợ của nàng khiến trong lòng hắn nghẹn lại. Trong ánh mắt đó không chỉ có kinh sợ còn trộn lẫn cả chút chán ghét, hắn có thể nhìn ra nàng kinh sợ cực độ nhưng cố gắng chịu đựng cảm xúc chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn nhìn ra.
...
Lúc đó là đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn lạnh, băng tuyết bao phủ đầy đất. Nhưng chưa được lâu lắm, chính là lúc xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã, giống như rất nhiều đồ vật đều sẽ theo dòng nước mà tuyết tan ra chìm trong đất, biến mất không thấy. Sở Tuyên cực kỳ hy vọng, nước tuyết tan có thể mang cảm xúc của nàng ngủ yên trong đất.
Nhưng mà, mang hay không mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-phi/3134231/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.