Edit: Mai Thái phi
Beta: Du Phi
Sau một trận tuyết lớn, cái lạnh của ngày đông giá rét đến rất rõ rệt. Mọi nơi đều giống như bao phủ một tầng sương trắng, ngay cả những bức tường trong cung cũng không còn màu đỏ vốn có của nó. Mỗi ngọn cây đều bị phủ từng lớp tuyết trắng tinh, khi gặp được gió, một lớp tuyết bị bóc ra rồi bay nhẹ trong không trung, biến thành những hạt màu trắng thật nhỏ rơi lả tả trên mặt đất, khiến tuyết trên mặt đất lại dày thêm một tầng.
An Ngọc chơi trò dẫm tuyết rất vui vẻ, chuyên đi tìm hai bên đường không dọn dẹp tuyết, một chân dẫm xuống, rồi cười vui rút ra, lại dẫm xuống, vui vẻ tự đắc.
Hoắc Nghiễm được nhũ mẫu ôm, đôi mắt sáng mở to nhìn tỷ tỷ dẫm tuyết, tràn đầy tò mò, thò tay ê ê a a, ý tứ là muốn đi qua, cũng muốn cùng chơi với tỷ tỷ.
"A Ngọc, cẩn thận, đừng để bị ngã." Tịch Lan Vi khẽ cười nhìn qua, ngược lại cũng không bảo hộ quá chặt, chỉ ngẫu nhiên dặn dò một hai câu, thấy An Ngọc tranh thủ lúc rảnh rỗi gật đầu đáp ứng thì nàng cũng không nói gì nữa.
Biết sẽ đi Tuyên Thất điện, An Ngọc tự mình chơi đủ rồi, con bé đi ra từ nơi có lớp tuyết dày, chạy dọc theo con đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, chạy thật xa về phía trước.
Tịch Lan Vi nhìn từ xa, thấy An Ngọc ngồi xổm xuống ven đường | đang thu gom cầu tuyết, bộ dáng thu gom thật sự nghiêm túc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-phi/3134225/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.