Edit: Loan Quý tần
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Không vì chuyện trong cung mà phiền lòng, hai người thong thả dạo chơi chợ đêm. Sau khi sai ám vệ đi tìm hiểu, biết được Tịch Viên còn chưa ngủ, liền đến Tịch phủ bái phỏng.
Tịch Viên nhìn thấy ngoại tôn nữ liền đặc biệt vui vẻ, ôm con bé trong ngực mà cưng nựng, nhất thời không còn thấy hình ảnh vị tướng quân uy nghiêm trên sa trường đâu nữa.
Tịch Lan Vi càng xem càng thấy vui, Hoắc Kỳ thì ngược lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nhìn An Ngọc nằm trong lòng Tịch Viên không khóc không quấy, hắn gượng cười: "Tướng quân... biết dỗ hài tử sao?"
Sao bản thân hắn lại không làm được việc này!
Tịch Viên nâng mắt nhìn hắn, không nóng không lạnh đáp lời: "Tất nhiên, mẫu thân của Lan Vi qua đời sớm, là thần tự mình chăm sóc Lan Vi."
Một câu khiến Hoắc Kỳ không thể không chịu thua, quả thực không thể so sánh, về việc thân thiết, gần gũi với nữ nhi, phải nói rằng bản thân là "Đạo trở thả trường"[1].
[1]: Đạo trở thả trường: Đường đi hiểm trở lại xa dài (Kinh Thi).
Lúc hồi cung thì đã gần đến giờ Dần, Hoắc Kỳ chỉ nghỉ ngơi một chút liền thượng buổi triều sớm. Tịch Lan Vi miễn buổi thỉnh an sáng cho các phi tần trong hậu cung, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Lúc tỉnh dậy thì đã gần trưa, rời giường rửa mặt rồi dùng bữa, lại bế nữ nhi chơi đùa một lát, rồi mới cho người mời Viên Tự tới, hỏi về chuyện tối hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-phi/3134156/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.