Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Mai Thái phi
Rõ ràng có thể nhận thấy Thu Bạch và Thanh Hòa một đường đi theo phía sau nàng vẫn luôn run sợ trong lòng, bởi vì dưới tình thế cấp bách, nàng đã "Thất thủ" đánh trúng Hoàng đế...
Tuy là vô tình phớt qua chứ cũng không nặng, nhưng dù sao cũng là một cái tát bay tới trên mặt, nếu như không phải trước khi ra khỏi điện nghe được ý chỉ Hoàng đế muốn thăng phân vị cho nàng, có lẽ các nàng thật sự phải lo lắng một phen xem có thể vì như vậy mà nàng sẽ bị phế hay không.
Bản thân Tịch Lan Vi cũng có chút hối hận, tuy vốn là thương lượng tốt rồi...Mục đích chính là muốn sau khi lời nói được truyền ra, làm cho người nọ hoàn toàn tin tưởng rằng từ đây nàng và Hoàng đế thật sự gây gỗ, nhưng lẽ ra nàng không nên thêm hai phần sức lực kia.
Chỉ là hơn một tháng này cứ tưởng tượng đến ngày đó hắn thực sự có chút hoài nghi là chính nàng đã đi... Trong lòng biết rằng về tình cảm có thể tha thứ, cũng vẫn cứ khó tránh khỏi tủi thân, vì thế liền mượn cơ hội quan báo tư thù[1].
[1] quan báo tư thù: tương đương "lấy việc công trả thù riêng".
"Chuyện vừa xảy ra trong điện, không được truyền đi." Nhẹ nhàng bâng quơ mà dặn dò hai người một câu, nàng mới cất bước vào cửa cung.
Mèo con kêu "Meo... " một tiếng, chạy tới vòng quanh mắt cá chân nàng, cọ một vòng, lại chạy đến bên cạnh Thu Bạch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-phi/3134131/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.