Thời điểm cùng Hoắc Kỳ đi ra khỏi Tuyên Thất điện, đúng lúc Tịch Lan Vi nhìn thấy một nữ tử bước nhanh ngang qua trước điện – Kỳ thật thì nàng ta đang xách nhẹ làn váy chạy từ từ, thỉnh thoảng đưa tay lau mồ hôi trên trán. Cách xa đến như vậy mà Lan Vi vẫn có thể thấy nàng ấy đang rất vui sướng.
Bất giác thầm than một tiếng, nữ tử si tâm là đáng sợ nhất, cơ bản là không có chuyện nào đáng buồn hơn với chuyện si tâm.
Khẽ thở một hơi, nàng kéo tay Hoắc Kỳ đi xuống bậc thềm dài ở phía trước, mỗi một bước đi thì thêm một phần do dự, rốt cuộc nói: "Bệ hạ đi trước đi... ngày khác thần thiếp đi cũng được. Trước mắt..." Sóng mắt lưu chuyển, nàng nhìn sắc trời, rất nhanh tìm cái cớ thích hợp: "Thần thiếp nên đến Thư Nhan cung để thỉnh an chiều rồi."
"Cùng nhau đi thích hợp hơn." Hắn nắm chặt tay nàng, cười khẽ: "Mấy ngày nay trẫm rất nhiều việc, chỉ sợ lại khó bớt thời gian đi cùng với nàng, nếu làm nàng đi một mình..."
Nếu theo lời nàng nói, vậy hắn sẽ cảm thấy ghen tị.
Vì thế đành phải cùng đi, dọc đường đi nàng cũng không dám nghĩ tới sẽ thấy được tình cảnh gì. Sở Tuyên không có ý tứ kia, nàng cũng cho rằng Tiểu Sương sẽ buông xuống, nhưng khi nàng biết được chuyện này thì vẫn muốn nhanh rời đi... Một bên nhiệt tình một bên vô tình, không tránh được có một phen mất mát.
...
Tới chỗ, bước vào cửa viện, đã thấy Giản Tiểu Sương ở trong sân.
Ước chừng là mới vừa chạy tới, nàng ấy ôm áo choàng ở trong ngực, ngồi trên một khối đá của núi giả ở trong viện, không nói tiếng nào.
Nghe được tiếng vang, nàng ấy nâng đầu, hai mắt thất thần hồi lâu, rồi đột nhiên nhớ tới liền hành lễ bái kiến: "Bệ hạ vạn an, Chiêu nghi nương nương vạn an."
Chuyện lúc trước hai người đều biết, hiện nay Hoắc Kỳ thấy nàng ấy, cũng đoán tám chín phần ý đồ đến đây của Tiểu Sương, liếc Tịch Lan Vi một cái, khẽ gật đầu: "Trẫm đi vào trước."
Lan Vi khom người phúc thân, xem như cung tiễn một chút.
Hoắc Kỳ vào phòng, nàng nhìn Tiểu Sương một cái, vẫn không tìm được lời nói thích hợp để bắt chuyện, đành phải đã biết rồi còn cố hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Nô tỳ..." Giản Tiểu Sương cúi đầu nỉ non nói: "Mới vừa rồi có người tới Duyệt Hân điện truyền lời nói Sở đại nhân đã tỉnh. Nô tỳ muốn tới Tuyên Thất điện nói cho nương nương một tiếng, khi đang đi lại nghe nói nương nương với bệ hạ đi qua đây nên nô tỳ liền tìm tới..."
Lời nói thong dong, Tịch Lan Vi nghe được thì cười: "Khi bổn cung đi ra Tuyên Thất điện thì đã thấy ngươi chạy qua bên đây." Nàng dừng một chút, lại nói: "Nói thật đi."
"Nô tỳ chỉ là..." Hai tròng mắt Giản Tiểu Sương đỏ lên, cắn cắn môi, nhịn không được nghẹn ngào một chút: "Nghe nói hắn đã tỉnh nên nô tỳ không nhịn được mà muốn đến nhìn xem."
Đã biết rõ hắn không muốn cưới nàng, nhưng cuối cùng vẫn muốn đến nhìn xem. Tịch Lan Vi nghe xong thì chua xót một trận, nhịn không được mà nhớ tới đời trước, khi đã biết trong lòng Hoắc Trinh không có mình, nhưng khi tới sinh thần hay ngày hội vẫn thức trắng đêm hi vọng hắn sẽ đến.
Chuyện này vô cùng đơn giản, ai cũng có lúc không thể tự lay chuyển được tâm tư của chính mình. Lúc sau nghĩ lại sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không có tư cách cười người khác.
"Vậy tại sao lại không vào đi?" Nàng khẽ hỏi, Giản Tiểu Sương trầm mặc hồi lâu, sâu kín trả lời: "Trưởng Công chúa ở bên trong."
Cho nên nàng ấy không dám đi vào, sợ bị thiên gia Công chúa nói không đúng.
Lẳng lặng phúc thân, Giản Tiểu Sương bình đạm nói: "Nương nương vào đi, nô tỳ... Chờ nương nương ra thì hơn."
Nàng cũng không khuyên bảo gì nữa, chỉ nhắc nhở Tiểu Sương một câu: "Trời lạnh nên khoác thêm áo choàng đi."
...
Không khí trong phòng cũng không hoàn toàn vui sướng gì.
Mặt Sở Tuyên với Hà Nguyệt Trưởng Công chúa đều lạnh băng, Hoắc Kỳ đột nhiên đến... Mặc dù là Hoàng đế nhưng cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Khi Tịch Lan Vi vào điện cũng có chút xấu hổ theo, lấy lại bình tĩnh, vén áo hành lễ với Hoàng đế trước, rồi gật đầu với Hà Nguyệt Trưởng Công chúa một cái: "Điện hạ."
Phút chốc Sở Tuyên rùng mình, ngẩn ra, quay đầu đánh giá nàng trong giây lát, có vài phần do dự hỏi nàng một câu: "Nàng... Khoẻ không?"
Lập tức nghe được Hoắc Kỳ cố ý ho khan một tiếng.
Tịch Lan Vi cúi đầu xuống, nhoẻn miệng cười, lời nói ôn hoà mà xa cách: "Bổn cung đều khoẻ, cũng chúc mừng Sở đại nhân bình an không có việc gì."
"A..." Sở Tuyên nghe xong lắc lắc đầu: "Nghe nói nhờ có chủ ý của nương nương mới có thể tìm được thần y, đa tạ."
...
Bất luận xấu hổ ra sao, tóm lại có thể tỉnh lại là tốt rồi. Vết thương rất nghiêm trọng, nghe nói tất cả đều do tự tay Kỵ Sơn thần y xử lý, hiếm khi để người khác nhúng tay vào.
Trở lại Tuyên Thất điện, nghĩ tới lúc trước Hoắc Kỳ miêu tả vị thần y này, Tịch Lan Vi không khỏi tò mò hỏi hắn: "Bệ hạ dùng biện pháp gì mà vừa dụ dỗ vừa đe doạ thần y cứu giúp vậy?"
"Vừa đe doạ vừa dụ dỗ sao?" Hoắc Kỳ cười nhạo một tiếng: "Trẫm cũng không làm gì. Thần y vừa thấy người thì còn vội hơn cả nàng và trẫm, liền lập tức ra tay cứu chữa."
Nhàn nhạt liếc mắt thấy Tịch Lan Vi kinh ngạc, Hoắc Kỳ lại nói: "Vì Sở Tuyên kêu Kỵ Sơn thần y một tiếng "sư thúc"."
"..."
Quả thực Tịch Lan Vi không còn lời nào để nói. Mặc dù hắn là ngôi cửu ngũ, nàng là Tịch gia có quyền thế, nhưng chuyện tồn tại của "giang hồ" lại cách bọn họ rất xa.
Lấy qua một quyển tấu chương, mới mở ra được hai trang đã khép lại bỏ trở về, nhìn qua Hoắc Kỳ rất phiền muộn. Tịch Lan Vi liếc hắn một cái, nghiêng đầu cười hỏi: "Phiền lòng chuyện gì sao?"
Mặt Hoắc Kỳ âm trầm, tay chống trán không nói gì nửa ngày, rốt cuộc buồn bã nói: "Tiểu muội nàng ấy... Đề nghị vài lần với trẫm, muốn gả cho Sở Tuyên."
Tịch Lan Vi nghẹn lại.
Hoắc Kỳ bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng hôm nay... Nàng cũng thấy đó, hình như cũng không vui vẻ gì."
Một mặt cảm thán Sở Tuyên thật đúng là mê hoặc không ít cô nương, một mặt thì cảm thấy lần thứ hai gặp một chuyện khó xử. Lúc này chỉ sợ còn khó hơn chuyện của Giản Tiểu Sương, Trưởng Công chúa dù sao cũng là Trưởng Công chúa.
...
Không khỏi mặc cho bọn họ tự làm chủ nên đơn giản không đề cập, không hỏi tới chuyện đó. Hoắc Kỳ tuỳ ý để Sở Tuyên dưỡng thương thật tốt ở trong cung. Cũng có khi Tịch Lan Vi gặp Hà Nguyệt Trưởng Công chúa tới bái phỏng, nhưng cũng im bặt không hỏi tới chuyện của Sở Tuyên.
Như thế qua bảy tám ngày, lại đến "Bái phỏng" nàng, nhưng không phải Hà Nguyệt Trưởng công chúa.
Giản Tiểu Sương cả kinh run tay, bất giác rút ra khỏi chung trà, chung trà thẳng tắp rơi xuống đất, trước khi rơi xuống đất thì đã được hắn bắt lại.
Để chung trà trở lại trong khay Giản Tiểu Sương đang cầm trên tay, Tiểu Sương thầm cám ơn, tiếp xúc với tầm mắt của hắn, ngay cả nửa chữ cũng không nói ra được, ngơ ngẩn mà nhìn, cuối cùng vẫn hành lễ cáo lui.
Sắc mặt Tịch Lan Vi hơi buồn bã: "Sở đại nhân không nên tới lúc này."
Hắn cười khẽ một tiếng: "Ta đã nhìn một vòng, biết bên cạnh nàng không giữ lại người khác."
Nàng im lặng hồi lâu, nhìn sắc mặt hắn như cũ không có huyết sắc nào, gật đầu khuyên nhủ: "Đại nhân nên dưỡng thương cho tốt."
"Lòng ta tự biết rõ." Thần sắc hắn nhẹ nhàng, coi như không có gì. Liếc thấy khuôn mặt nàng căng cứng trong giây lát, hắn bật cười: "Không cần khẩn trương như vậy, ta chỉ muốn uống một chung trà thôi."
"... Ừ." Nàng theo bản năng mà đáp lời, im lặng một lúc, có chút đờ đẫn mà đi đến bên trắc điện: "Để ta đi pha."
Tất nhiên chỉ có thể làm nàng tự tay đi pha, vì không thể làm người khác biết trong điện của nàng có ngoại thần ở đây, tìm Tiểu Sương tới phụng trà càng không thích hợp.
Hai chung trà để lên trên bàn, Sở Tuyên nhấp môi uống một ngụm, đúng lúc hắn nhíu mày thì Tịch Lan Vi nhìn thấy được, nàng ngẩn ra, bật hỏi: "Khẩu vị không hợp sao?"
"... Không có." Sở Tuyên cười một tiếng: "Chỉ cảm thấy hình như đã lạnh đi một chút."
Nàng rũ mi mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở chung trà màu xanh, khẩu khí sâu kín: "Đây là... Bệ hạ thích độ ấm như vậy, ta đã quen tay rồi."
Nhất thời đặc biệt yên tĩnh. Qua một thời gian, nghe được hắn "Ừ" một tiếng, sau đó lại uống thêm một ngụm.
"Ta nghe Trưởng Công chúa nói... Hình như Sở đại nhân biết rất rõ sở thích của ta." Nàng cười cười, mà ý cười chưa hề lưu lại ở đáy mắt: "Ta biết công phu đại nhân rất giỏi, chỉ cần bỏ một chút thời gian thì đã có thể ở bên ngoài lặng lẽ nhìn, nên chuyện gì cũng nhìn được rõ ràng. Nhưng ta muốn nói cho đại nhân biết... Thật ra ta không thích trà hạnh nhân, nếu đại nhân thấy lúc nào ta cũng pha trà kia thì cũng đều là chuẩn bị cho bệ hạ; hay là ngẫu nhiên ta sẽ nghĩ tới sở thích của bệ hạ cho nên sẽ muốn uống một ngụm."
Tịch Lan Vi khẽ giương mắt, trong mắt có chút ảm đạm, nàng lại nói: "Đại nhân, phần tâm ý này có lẽ ngài nên dành cho người khác."
"Là ai?" Hắn cười khinh thường: "Lần trước là Giản cô nương, lần này lại là ai? Trưởng Công chúa sao?"
"Bất luận là ai..." Nàng bình đạm nói: "Bất luận là ai thì cũng không nên là ta. Đại nhân, mỗi khi biết ngài để bụng nhiều hơn về chuyện của ta, ta liền thêm một tầng tâm sự, hà tất phải như thế? Cả thể xác và tinh thần ta đều cho bệ hạ, nên ta gánh không nổi phần tâm ý này của đại nhân. Ở phía trước có Giản Tiểu Sương, ta cũng không dám tuỳ ý lại tác hợp người khác, nhưng thỉnh đại nhân chính mình suy nghĩ cẩn thận..."
"Ta nghĩ rất rõ ràng." Hắn quả quyết cắt đứt lời nói của nàng, không muốn nghe nàng một lòng khổ sở khuyên bảo. Ánh mắt hắn nhìn đến trên mặt nàng, chung quy lại thở dài: "Nếu nàng không muốn thì ta sẽ không đến làm phiền nàng. Nhưng vẫn có thời điểm nàng sẽ cần đến ta."
... Thời điểm cần đến hắn?
Tịch Lan Vi nhăn nhăn đầu mày: "Ý đại nhân muốn nói là gì?"
"Ta không biết." Hắn nhàn nhạt cười: "Coi như ta là một tục nhân tin thần tin quỷ, nên không có chút nghi ngờ với lá xăm cầu được ở Đại Bi Tự."
Lá xăm của Viên Tin sư phụ...
Kỳ thật chỉ bằng chuyện Viên Tin biết nàng trọng sinh, cũng đủ để nàng tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ. Khẩu khí kéo dài, nàng hoà nhã nói: "Mặc dù thật sự ta còn kiếp nạn nữa... Nhưng cũng không cần đại nhân giúp đỡ che chở."
"A..." Sở Tuyên trầm ngâm, thần sắc ngưng lại trong giây lát, cười khẽ: "Nàng không cần là chuyện của nàng, nhưng muốn giúp đỡ nàng lại là chuyện của ta."
Lần thứ hai cầm chung trà lên, hắn uống một hơi cạn sạch trà còn dư. Vừa hướng tới cửa sổ vừa lười biếng nói: "Ta phải trở về. Trì hoãn uống thuốc mắc công lại nghe sư thúc lải nhải nữa."
Đẩy cửa sổ ra, hắn để lại túi gấm ở trên tủ được đặt ở kế bên cửa sổ, hàm ý cười liếc nàng một cái: "Ngày hôm qua chuồn ra ngoài một chút, thuận đường cầu được." Hắn cố tình nói ra nhẹ nhàng, khi Tịch Lan Vi nghe được lại là "Lạy ông tôi ở bụi này", như thế nào cũng không cảm thấy đây chỉ là "Thuận đường" mà thôi. Nhìn thần sắc chăm chú của nàng, hắn thoáng phát hiện ra được cái gì, có chút bị nhìn thấu làm cho quẫn bách, khẽ ho khan một tiếng, giả bộ không biết mà nói tiếp: "Không muốn nhìn thấy ta, vậy bản thân phải tự cẩn thận đi."
...
Trong điện an tĩnh, Tịch Lan Vi đứng dậy đi vào, cầm lấy túi gấm kia, quan sát ở trong tay một lúc lâu. Cởi nút thắt, nàng lấy quẻ xăm ở bên trong ra, mặt trên con số là: Ba mươi hai.
Kéo giấy ra, nàng chậm rãi đọc từ trên xuống dưới, lá xăm ghi: Tiền trình yểu yểu định vô nghi, thạch trung tàng ngọc hữu thuỳ tri. Nhất triều lương tượng phân minh phẩu, thuỷ giác an nhiên bích ngọc kỳ."
Sau lá xăm là mười sáu chữ giải xăm, chữ viết quen thuộc, chắc là Sở Tuyên ghi lại: "Bảo vật trong đá, người khác không biết. Đối đãi rõ ràng, giúp hết sức mình."
---
Tác giả có lời muốn nói: _(:3∠)_ Một ngày nào đó nếu bệ hạ ghen ghét tới lửa thiêu hừng hực, ý muốn diệt trừ Sở Tuyên thì cũng đã có sẵn lý do: Bài trừ phong kiến mê tín!
Viên Tin sư phụ cười tủm tỉm linh hoạt khéo léo: Bên cạnh ngươi có một sự tồn tại thần kỳ, ngươi cũng nên tin "Phong kiến mê tín" đi bệ hạ à!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]