Edit: Thảo Hoàng Quý phi 
Beta: Huệ Hoàng Hậu 
Sở Tuyên tới đây vốn là vì nói rõ ràng việc này, Giản Tiểu Sương là người thẳng tính, một lời nói ra lại có chút xấu hổ. Hai người đối diện nhau trong giây lát, trong con mắt sáng của Giản Tiểu Sương là tức giận vì bị xem nhẹ, còn lại Sở Tuyên trầm mặt, không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt. 
Dẫn đến làm cho Tịch Lan Vi không biết nên nói chen vào như thế nào. 
Giằng co như thế một lát, Giản Tiểu Sương mang theo oán trách và không vui, đứng dậy phúc thân với nàng: "Nô tỳ cáo lui." 
"Tiểu Sương..." Tịch Lan Vi gọi một tiếng lại không gọi lại được, khi quay đầu, chỗ mới vừa rồi Sở Tuyên ngồi cũng đã trống trơn. 
Đây là chuyện gì... 
Nhìn phong thư trong tay, nàng cảm thấy giống như chính mình lừa Giản Tiểu Sương, thậm chí không biết thư này còn có thể gửi hay không. 
... 
Chạng vạng, thanh âm guốc gỗ "lộc cộc" kéo Hoắc Kỳ ra khỏi suy tư, không nhìn cũng biết là ai, hắn hơi lộ ra ý cười. 
Đợi đến khi lại đến gần chút, hắn mới hoàn toàn buông việc trước mắt xuống, ngẩng đầu nhìn lên, nàng lại có thái độ mày ủ mặt ê khác thường. 
"... Làm sao vậy?" Hắn cười hỏi nàng. 
Tịch Lan Vi thở dài một tiếng: "Bọn họ cãi nhau." 
"..." Hoắc Kỳ cẩn thận suy nghĩ, vẫn là khó hiểu nói: "Ai... bọn họ?" 
Vì thế nàng lại thở dài một tiếng, hoàn toàn là bộ dáng vô lực, bằng chứng là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-phi/3134095/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.