Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Thịnh Phụ cách Trường Dương cũng không xa, bây giờ chạy trở về, nhất định có thể về tới trước buổi lâm triều.
Dọc theo đường đi, xe ngựa chạy nhanh, Giản Tiểu Sương còn có thể cưỡng chế tinh thần để không ngủ, Tịch Lan Vi bị Hoắc Kỳ ôm vào trong lòng lại không chịu nổi nữa.
Ngủ đến mê man, chỉ khi xe ngựa bị xóc nảy kịch liệt mới tỉnh lại một chút. Mỗi lần tỉnh lại, ý niệm đầu tiên đó là ngẩng đầu nhìn hắn. Hai ba lần như vậy trong lòng Hoắc Kỳ đã hiểu rõ, khi nàng vừa dịch chuyển lần nữa, hắn liền nói một tiếng: "Ta ở đây." Người trong lồng ngực thấp giọng "Ừ" một tiếng, lại tiếp tục ngủ.
...
Khi trở lại hoàng cung thì vừa đến giờ Dần, Tịch Lan Vi bị Hoắc Kỳ nhẹ nhàng lay tỉnh, nàng xoa xoa đôi mắt theo hắn xuống xe, trước mắt là Tuyên Thất điện.
"Nghỉ ngơi trước đi." Hoắc Kỳ ôn hòa cười, ôm lấy nàng cùng nhau bước lên bậc thềm.
Lúc trước luôn chê bậc thềm quá dài, đi lên quá mệt mỏi, hiện nay tuy là mỏi mệt đến mức không chịu nổi... Rồi lại hết sức mong chờ độ ấm trong Tuyên Thất điện, nàng không cảm giác được chút mệt mỏi nào.
Cung nữ đã sớm chuẩn bị nước nóng, hầu hạ nàng tắm gội, tẩy đi sự mệt mỏi và khẩn trương đã tích tụ mấy ngày nay. Hơi nước vờn quanh, chân mày dần giãn ra, lòng Tịch Lan Vi rốt cuộc cũng hoàn toàn buông xuống, khôi phục lại ý cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-phi/3134089/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.