*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Khó có được một ngày Hoắc Kỳ chưa đặt chân đến Y Dung uyển, phi tần lục cung lặng yên không một tiếng động mà theo dõi, đều hy vọng ngày như vậy sẽ tiếp tục trong một thời gian, cuối cùng thịnh sủng của Tịch Lan Vi cũng đã kết thúc.
Hôm sau, khi lâm triều xong, Hoàng Đế đi Y Dung uyển.
Hành lễ, ngồi xuống, Tịch Lan Vi thấy hắn không mở miệng, nàng cũng không hé răng, nâng chén trà nhấp một ngụm.
Hai người cứ lặng yên như thế đối ẩm hết một chén trà nhỏ, các cung nhân đều cảm giác được, đây rõ ràng là đều chờ đối phương mở lời trước.
"..." Nhìn lá trà trong chén đã cao hơn mặt nước, Hoắc Kỳ muốn uống cũng không thể uống, ho nhẹ một tiếng: "Mang Tiểu Sương tới đây."
Sắc mặt của Tịch Lan Vi hơi nghiêm lại.
...
Giản Tiểu Sương bị thương không nhẹ, thái giám đi dẫn người không đoán được tâm tư của Hoàng Đế, không dám làm nàng bị thương thêm, vì vậy trên đường tốn không ít thời gian. Hai người ở trong phòng an tĩnh đợi nửa khắc, Tiểu Sương mới bị nửa kéo nửa đỡ đưa vào phòng.
Thái giám buông lỏng tay, thân mình Tiểu Sương bị nghiêng đi, nhưng thật ra vừa lúc tiện thể quỳ xuống, cũng không dám nâng mắt, run run rẩy rẩy nói ra từng tiếng: "Bệ hạ...Vạn an."
Hoắc Kỳ quét mắt liếc nàng ta một cái, cũng chưa nói chuyện, sắc mặt nặng nề, hắn nhìn Tịch Lan Vi, suy nghĩ trong giây lát, chậm rãi nói: "Theo trẫm nhớ, nàng ta là người do nàng chọn trong đợt tuyển tú nữ năm nay."
Tịch Lan Vi gật đầu.
" Thời gian tiến cung không dài." Hắn trầm mặc, lại nói: "Trẫm tin nàng, nhưng không tin được nàng ta. Nàng để cho trẫm xử lý nàng ta, việc này sẽ dừng ở đây."
Tịch Lan Vi căng thẳng, lông mi hơi nâng, nàng nhìn hắn, hỏi: "Ý của bệ hạ là nhất định phải xử lý nàng ấy, hay là thương lượng với thần thiếp?"
"Thương lượng với nàng." Hoắc Kỳ chậm rãi cười: "Nếu nàng không đáp ứng, sẽ tìm cách khác".
Cách khác?
Trong lòng Tịch Lan Vi ước lượng phân lượng của hai chữ này, giây lát, nàng mỉm cười nói: "Thần thiếp không đáp ứng."
Quả nhiên là không đáp ứng.
Hắn khẽ thở dài một cái, có chút không cam lòng: "Vì sao?"
"Thần thiếp tin nàng ấy." Tịch Lan Vi uyển chuyển nói: "Giống như bệ hạ tin tưởng thần thiếp, thần thiếp cũng hoàn toàn tin tưởng nàng ấy, cũng không thể để cho nàng ấy bị uổng mạng."
Ấn đường của Hoắc Kỳ nhíu lại, lắc lắc đầu: "Cung Chính Tư có chứng cứ."
Tịch Lan Vi khẽ cười buột miệng thốt ra: "Đó cũng có thể gọi là chứng cứ sao?"
Ngày mùa hè, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua song cửa sổ, trên mặt đất phản chiếu rất rõ một bức tranh điệp luyến hoa[1]. Trong phòng an tĩnh không tiếng động, duy chỉ có tiếng sàn sạt nho nhỏ ngoài cửa sổ do cành lá được vuốt ve trong gió. Bên cạnh bàn, hai người ngồi đối diện, hoàng đế mặc y phục màu trắng bạc, một tay chống má, tay kia như có như không mà di chuyển chén trà trên bàn, không có thần sắc gì, chỉ lặng im, chờ đối phương nói chuyện.
[1] Điệp luyến hoa: hình ảnh bươm bướm đậu trên hoa( có hình ảnh minh họa ở cuối chương).
"Thần thiếp không đáp ứng." Tịch Lan Vi nâng đôi mắt lên, lặp lại những lời này, trong giọng nói thêm hai phần lực, rõ ràng và chắc chắn. Nàng hạ lông mi xuống, trên khuôn mặt trắng tinh không tì vết lộ ra một chút hàn ý. Nàng hơi dừng lại, trên môi thoáng qua ý cười khổ trong nháy mắt, "Không có việc gì mà bệ hạ không thể tra rõ, tại sao bệ hạ lại vội vã định tội nàng ấy?"
Câu hỏi này làm cho Hoắc Kỳ bị nghẹn lại.
"Bệ hạ sợ tra đến cuối cùng, sẽ có quan hệ với thần thiếp, cho nên muốn việc này qua thật nhanh, có phải hay không?" Nàng nhẹ nhàng hỏi, trong ý cười dần dần tràn ngập sự thê lương, cuối cùng đọng lại trên khuôn mặt nàng, "Thần thiếp không thích loại hoài nghi này."
Nàng nói ra vui buồn rất rõ ràng, làm cho Hoắc Kỳ xấu hổ một trận, ho nhẹ một tiếng, không tự chủ được mà muốn giải thích: "Ta..."
"Thần thiếp không thích loại hoài nghi này, nhưng thực sự cảm tạ bệ hạ, tại thời điểm như vậy vẫn luôn nguyện ý che chở cho thần thiếp." Lan Vi gật đầu, ý cười trên mặt lại trở nên sinh động, từ chân mày thấm vào đáy mắt, nàng cười một tiếng, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Thần thiếp sẽ không phụ phần che chở này của bệ hạ, bệ hạ hãy an tâm điều tra, nhất định không có quan hệ với thần thiếp."
Ý ở ngoài lời, nàng thà rằng hắn điều tra nàng một cách thấu triệt (thông suốt, rõ ràng) cũng không muốn hi sinh Giản Tiểu Sương.
Thẩm Ninh nói muốn tìm biện pháp mà nàng có thể tiếp thu, xem ra việc xử tử Giản Tiểu Sương cũng không phải là "Biện pháp mà nàng có thể tiếp thu". Hoắc Kỳ hít một hơi thật sâu, đành phải nói một cái ý tưởng khác.
"Nếu nàng không cho trẫm động đến nàng ta, vậy đành phải để nàng chịu thiệt thòi." Hoắc Kỳ gật đầu, chứa ý xin lỗi: "Trước khi điều tra rõ, nên tránh chuyện của nàng, trẫm sẽ tránh nàng. Trên dưới Y Dung uyển, không được bước ra khỏi Trường Doanh cung một bước."
Nói trắng ra một chút đó là cấm túc. Trong phút chốc chân mày Tịch Lan Vi nhíu chặt, chưa kịp mở miệng, thì lại nghe hắn nói: "Nhưng trẫm sẽ đến."
"A..." Thần sắc của nàng lập tức buông lỏng, sau đó thoải mái nở nụ cười: "Vậy không có việc gì, như vậy thật tốt."
Hơi có chút vô tâm vô phế, giống như chỉ cần hắn còn theo lẽ thường tới gặp nàng, thì đối với nàng không có cái gọi là cấm túc hay không cấm túc, thậm chí dường như muốn đưa nàng đi lãnh cung ở một thời gian thì với nàng cũng không sao cả.
Bỗng nhiên Hoắc Kỳ có chút dở khóc dở cười, thật sự có chút xúc động không muốn điều tra gì cả. Bỏ đi ý nghĩ không nên có này, hắn ôn hòa nhắc nhở nàng: "Nàng phải biết rằng, chuyện như vậy từ trước đến nay đều phức tạp, kết quả điều tra được chưa chắc đó là chân tướng."
Nếu như có người ở giữa làm khó dễ, cuối cùng sẽ như thế nào, không ai có thể nói tốt được.
"Không sợ." Tịch Lan Vi khẽ cười nói: "Thần thiếp thà rằng cuối cùng vì chứng cứ phạm tội mà bệ hạ giết thần thiếp, cũng không muốn bởi vì sợ đầu sợ đuôi mà chưa từng tra đến, làm cho trong lòng bệ hạ trước sau đều tồn tại nghi ngờ."
Phần nghi ngờ kia, nói không chừng ngày nào đó sẽ giống như độc dược phát tác chậm.
...
Thế nên cứ như vậy mà làm. Phi tần lục cung tạm thời hớn hở trong một buổi chiều, mọi nơi nói chuyện với nhau đều mang theo mấy phần hưng phấn.
"Y Dung uyển đã bị thị vệ bao vây chật như nêm cối."
"Không biết lần cấm túc này muốn cấm tới khi nào."
"Nghe nói hôm nay khi bệ hạ rời Y Dung uyển, cũng không có phân phó gì."
Nhất thời mọi việc được đồn đãi lan truyền đến mức bay đầy trời, Tịch Lan Vi ở Y Dung uyển cũng không tránh được nghe nói vài câu. Ôm mèo con trong lòng, giơ tay vuốt hươu con, nàng cười không mặn không nhạt: "Tầm nhìn của các nàng cạn như vậy, ta biết làm như thế nào cho phải đây? Ngày mai gặp bệ hạ, cũng sẽ cảm thấy thật là thẹn với sự hưng phấn của bọn họ."
...
Hôm sau khi lâm triều xong, Hoắc Kỳ cũng chưa trở về Tuyên Thất Điện mà đã đi Y Dung uyển.
Bước vào cửa viện thì thấy Tịch Lan Vi chơi cờ với Giản Tiểu Sương ở dưới hành lang, mèo con ngồi ở bên cạnh bàn cờ, hai con hươu ngồi xổm bên cạnh, tập trung tinh thần theo dõi.
"..." Hoắc Kỳ khựng một chút, ho khan một tiếng dạo bước đi qua, sắc mặt âm trầm mà quét mắt nhìn Giản Tiểu Sương đang quỳ sát đất hành lễ, lại nhìn Tịch Lan Vi, lời nói thể hiện sự bất mãn rất rõ ràng: "Trẫm đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng không thể cho trẫm mặt mũi sao? Cùng nàng ta chơi cờ, nàng thật không biết kiêng dè."
"Bệ hạ đáp ứng yêu cầu của thần thiếp, đó là nàng ấy không nhất định có tội..." Tịch Lan Vi chứa ý cười phản bác lại một câu, tiếp xúc với ánh mắt của hắn, nàng ngượng ngùng mà nuốt nửa câu sau trở vào, dường như chịu thua nói: "Đây không phải... Cấm túc không có việc gì để làm, muốn chơi cờ, Y Dung uyển lại chỉ có nàng ấy là có kỳ nghệ tốt..."
Lý do này...
Hoắc Kỳ lại quét mắt liếc Giản Tiểu Sương một cái, nhàn nhạt nói một tiếng: "Đứng lên."
Kế tiếp liền thành hai người Đế Phi đánh cờ, một mèo hai hươu, cộng thêm Giản Tiểu Sương cùng nhau tập trung tinh thần xem.
So với Tịch Lan Vi, Hoắc Kỳ lộ vẻ tâm không thể tĩnh, hắn hạ cờ một cách qua loa, chỉ qua một lát công phu, đã hiện ra thế bại.
Hắn lại hạ xuống một quân cờ, Tịch Lan Vi cảm giác rất rõ, quân cờ kia vừa mới rời tay, hắn lại nhìn về phía nàng.
Bị nhìn đến không thể kiên nhẫn, nàng dùng thần sắc thanh đạm mà nâng mắt nhìn hắn: "Bệ hạ có việc gì sao?"
Hoắc Kỳ khẽ cười: "Trẫm nhớ rõ, lúc trước chuyển tới Y Dung uyển, là do chính nàng chọn, nàng nói nàng và Hân Chiêu dung có quan hệ tốt."
Nàng gật đầu một cái: "Vâng."
"Việc kia nếu thật sự là nàng ta vu oan cho nàng..." Tầm mắt của hắn như quét một cái lên mặt nàng: "Là ngày đó nàng nhìn lầm, hay là sau đó nàng đắc tội với nàng ta?"
"Đều không phải." Tịch Lan Vi trả lời rất lưu loát dứt khoát: " Lúc ấy thần thiếp thật là có quan hệ tốt với Chiêu dung nương nương, sau khi dời tới Y Dung uyển, Chiêu dung nương nương cũng có quan tâm nhiều đến thần thiếp."
Nàng nói, chăm chú nhìn ván cờ, chân mày nhíu lại, cân nhắc nên hạ cờ như thế nào. Hoắc Kỳ cũng không làm phiền nàng, đến khi nàng vững vàng hạ một quân cờ xuống, chờ nàng tiếp tục nói, nàng lại rũ mắt ngồi yên, bộ dáng chỉ chờ hắn đi cờ, không có dự định tiếp tục nói.
"Nói một nửa?" Hắn khẽ cười, lại hạ cờ xuống rất nhanh.
"Nhiều lời vô ích." Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không phải là thần thiếp đắc tội nàng ấy, mà là bệ hạ sủng ái thần thiếp như vậy, thì cũng đủ để lục cung ghen ghét, không cần lý do khác — nhưng chẳng lẽ thần thiếp phải vì việc này mà tránh bệ hạ sao? Dựa vào cái gì?"
Giọng nàng có chút khó chịu, hắn nghe xong thì cười cười, muốn hạ quân cờ trên tay xuống. Đại khái là bởi vì nàng không thèm để ý như vậy mà hắn an tâm một chút, vì vậy thêm hai phần chú ý trên ván cờ. Trước khi hạ quân cờ xuống, tay dừng lại, nâng lên nhìn một cái, lại muốn hạ xuống, lại dừng lại.
Lần này hắn cân nhắc thì cũng không có cách nào, mèo con ở bên cạnh nhìn thì cứ một bàn tay hạ lên hạ xuống. Đến khi hắn hạ cờ lần thứ ba, mèo con tò mò duỗi móng vuốt vơ lấy một cái...
Mấy quân cờ đều bị khảy đến mức dời khỏi vị trí.
"..." Tịch Lan Vi quay đầu nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng: "Mèo con."
Nhận thấy được nàng tức giận, mèo con nhút nhát sợ sệt mà rụt thân mình lại, tràn đầy vô tội: "Meo... "
"Ngươi có thể có một nửa ngoan ngoãn của hươu con hay không?" Tịch Lan Vi nhất quyết không buông tha.
"Meo... " Mèo con cực kỳ tủi thân.
Nhìn người và mèo tích cực như vậy, Hoắc Kỳ nhịn không được cười một tiếng, duỗi tay ôm mèo con lên, đặt trên đầu gối, nghĩ nghĩ thấy không đúng, lại nhấc ra rất nhanh.
Nhưng nhìn thấy trên vạt áo đã dính một vài sợi lông mèo, Hoắc Kỳ nhíu mày: Thôi, đã dính vào, để cho nó nằm vậy.
Lại đặt mèo con trên đầu gối.
Tránh được la mắng của chủ nhân, mèo con nằm trên đầu gối Hoắc Kỳ ngủ vô cùng thoải mái. Mèo con trở mình đưa cái bụng về phía hắn, kéo giãn móng vuốt, lười biếng duỗi lưng, dùng sức đến mức ngay cả phần thịt lót màu hồng nhạt dưới chân cũng mở ra.
"Mèo lười." Hoắc Kỳ vừa cười vừa duỗi tay cào cằm nó, lời vừa ra khỏi miệng, lại nghĩ tới việc thường xuyên nhớ tới, nhưng mỗi lần tới Y Dung uyển đều sẽ quên sạch sẽ: "Nàng không đặt tên cho nó sao?"
"...A?" Tịch Lan Vi ngẩn ra, sau đó lắc đầu. Vẫn luôn chưa đặt tên cho mèo con và hươu con, mới đầu là nàng không nói nên lời được, có tên hay không có tên cũng giống nhau, sau đó... Lại sơ sẩy chuyện này.
"Đặt cái tên đi." Hoắc Kỳ còn ở gãi cằm mèo con, không nặng không nhẹ, thật sự có kiên nhẫn. Hắn đột phát kỳ tưởng[3] nói: "Khi nàng mới vừa có thể nói ra tiếng, nàng kêu nó như thế nào? Vậy lấy đó làm tên là được."
[3] Đột phát kỳ tưởng (说着突发奇想): Đột xuất đưa ra một ý tưởng rất lạ hoặc đột nhiên muốn làm điều gì đó chưa từng có. (Theo wapbaike.baidu.com).
Tịch Lan Vi trầm mặc một thời gian, câu chữ rất rõ ràng, trả lời hắn: "Mèo."
"..." Hoắc Kỳ nghẹn lại, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy[4], chỉ là "Mèo"...
Nghe có vẻ cũng rất thú vị.
[4] Nhất ngôn ký xuất,tứ mã nan truy(一言既出驷马难追): Một lời nói ra dù bốn ngựa có chạy nhanh đi chăng nữa cũng không đuổi kịp. Ý nói 1 lời nói ra thì sức lan truyền của nó nhanh khủng khiếp.
(Theo wikiquote)
Tác giả có lời muốn nói: # hậu cung mở sòng bạc, đánh cuộc Lan Vi có thể thất sủng hay không, đặt "Có thể" sẽ đền đến mức ngay cả áo ngực cũng không mua nổi #
---
Hình minh họa điệp luyến hoa
[2] Điển cố " Khai thành bố công":
Thời Tam Quốc, thừa tướng Gia Cát Lượng của Thục Hán là hiền thần vừa có tài vừa trung thành, nên được Lưu Bị trọng dụng.
Trước khi Lưu Bị qua đời, đã đem con trai Lưu Thiện gởi gắm lại cho Gia Cát Lượng, nhờ ông giúp Lưu Thiện cai quản thiên hạ. Thậm chí Lưu Bị thành khẩn để lại di ngôn: nếu Lưu Thiện không ngoan ngoãn nghe lời khanh làm những việc gây nguy hại cho đất nước, thì khanh phải phế bỏ tự mình lên làm vua. Gia Cát lượng vô cùng cảm động, bày tỏ sẽ thành tâm phò tá thiếu chủ Lưu Thiện.
Sau khi Lưu Bị qua đời, Gia Cát Lượng dốc sức giúp Lưu Thiện quản lý đất nước. Có người khuyên ông tự xưng vương nhưng ông nghiêm nghị từ chối. Ông nói với những người xung quanh: "Ta đã nhận sự ủy thác của tiên đế, lại giữ chức quan cao như vậy. Giờ đây thảo phạt Tào Ngụy lại chẳng thu được kết quả gì, các người lại muốn ta thăng quan tiến chức, chẳng phải là việc bất trung bất nghĩa sao!"
Gia Cát Lượng đối nhân xử thể công chính hợp lý, không vị tình riêng. Mã Tốc là vị tướng quân mà ông vô cùng xem trọng, khi tấn công Tào Tháo, vì sơ ý khinh địch nên làm mất Nhai Đình. Do Mã Tốc đã lập quân lệnh trạng nên Gia Cát Lượng vô cùng đau đớn giết Mã Tốc. Trước khi bị hành hình, Mã Tốc dâng thư cho Gia Cát Lượng nói: tuy mình chết đi nhưng dưới suối vàng cũng không oán hận. Vì Nhai Đình thất thủ nên bản thân Gia Cát Lương cũng gánh trách nhiệm, xin hậu chủ phê chuẩn giáng ông xuống làm hữu thừa tướng. Ông còn ra lệnh thuộc hạ phải thắng thắn phê bình khuyết điểm và sai lầm của ông, việc này rất hiếm thấy vào thời bấy giờ. Vì thế, người đời sau khi viết sách lịch sử dùng "khai thành tâm, bố công đạo" để miêu tả vị hiền thần này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]