Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mai Thái phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Ngô Phi tấn phong không lâu chợt bị hàng xuống phân vị chính tứ phẩm Cơ, Hạ thị trực tiếp bị phế làm thứ dân, xem như là biến số lớn nhất trong ba năm trở lại đây của hậu cung.

Có người không thích Ngô thị, Hạ thị giống như Hân Chiêu dung mà vui vẻ, cũng có người vì quan hệ tốt với hai người một chút mà thổn thức một phen. Trừ lần đó ra, Tịch Lan Vi biết Hân Chiêu dung đã từng dặn dò nàng là đúng.

"Rốt cuộc là người của thế gia có bối cảnh, dùng âm mưu lại không chịu nổi cám dỗ, quen dùng thủ đoạn cũng vẫn sẽ bị thấy rõ. Ngươi để ý, sau việc này, trong hậu cung còn không biết sẽ có tiếng gió vào ra như thế nào, nói là ngươi mê hoặc quân tâm, đến nỗi cung tần từ lúc ở tiềm để cũng bị phế truất."

Lời này nói đến điểm chính. Thời gian này tuy Tịch Lan Vi đóng cửa không ra, số lần hoàng đế tới Y Dung Uyển của nàng lại là nhiều nhất, vốn là dễ bị ghét. Chỉ cần có tiếng gió do một người dẫn đầu, lời đồn đãi vớ vẩn sẽ không thể nào dừng được.

Tịch Lan Vi an tĩnh chờ lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Nàng cũng lớn lên từ trong thế gia, ngoại trừ tin tưởng tiếng gió có thể xảo diệu dẫn ra bên ngoài, càng biết gió này một khi lớn đến mức nào đó, thì rất khó kìm chế lại.

Như vậy, cuối cùng ai bị thương còn chưa biết được.

...

Sau bảy tám ngày vết thương trên cổ đã khỏi hẳn, da thịt trắng tinh như cũ không tìm được một chút dấu vết nào, rốt cuộc Tịch Lan Vi lại có thể đi vấn an Cảnh Phi. Cũng thuận tiện... Nghe tiếng gió này một chút, hiện nay đã thổi thành bộ dáng gì.

Khi thỉnh an tất cả đều như thường, đại để là Cảnh Phi đang ngồi, không người nào dám nghị luận cái gì trước mặt Cảnh phi. Nhưng đến lúc mọi người cáo lui, nghị luận bén nhọn khắc nghiệt rất nhanh đã vào tai Tịch Lan Vi.

"Quý nữ có gia thế của thế gia chịu trách nhiệm, ngay cả nữ tử thanh lâu dùng thủ đoạn cũng không bằng. Từ xưa yêu phi không ít, Đát Kỷ, Bao Tự... Nhưng không một ai chết già, Uyển hoa nương tử cẩn thận!"

Không có tâm tư nhìn xem là ai, Tịch Lan Vi đến đầu cũng lười quay lại một chút. Khẽ cười một tiếng, mang theo cung nhân nghênh ngang rời đi.

Từ trong đó liền biết nghị luận đã "bùng phát" tới thế nào. Dám có người mắng ngay trước mặt nàng, có thể thấy được lục cung đều đang nói, lại nói đến rất náo nhiệt.

Người này dám can đảm nói ra trước mặt nàng, chỉ là so với người khác thì tính tình thẳng thắn một chút, hoặc nói là... Ngu xuẩn hơn một chút.

...

"Gần đây ý thu thật đậm." Mị Điềm cười dài, Tịch Lan Vi liếc một cái: "Ngươi đang nói lạnh?"

"Không." Mị Điềm đặt chung trà xuống, khẩu khí chậm lại: "Ta nói là..." túc sát "."[1]

[1] Túc sát: giết người hàng loạt.

A, lại đi dùng từ này.

Tịch Lan Vi ra vẻ không có gì mà khẽ cười, lông mi rũ xuống: "Có ý tứ gì?"

"Ừm..." Mị Điềm đắn đo ngôn từ cười nhạt: "Biểu ca kế vị ba năm, còn chưa thấy các triều thần chú ý đến phi tần nào nhiều như thế." Nhún nhẹ đầu vai một cái, Mị Điềm cười nói: "Nghe Thẩm Ninh nói, vài ngày nay, tên của ngươi được trực tiếp nhắc tới ở Vĩnh Duyên điện."

Nói cách khác, chính là thật sự bị coi như là "Đại sự", lấy ra nói trên triều đình.

Tịch Lan Vi cười cười, vẫn là bộ dáng không thèm để ý, thậm chí khi hỏi còn ngáp nhẹ một cái: "Nói cái gì?"

"Ừ... Một lời khó nói hết." Mị Điềm nghĩ nghĩ, cầm quả sơn tra từ mâm đựng trái cây cắn một cái, chân mày vặn lại thành một cái nút thắt: "... Quá chua!"



Hậm hực mà ném nửa còn lại ra ngoài cái mâm, đôi mắt đẹp chuyển động, Mị Điềm lại nói: "Ừm, khi ta tiến cung nghe nói Ngự Sử đại phu và vài vị đại nhân đi Tuyên Thất Điện cầu kiến, ngươi đoán là chuyện gì? Có hứng thú đi nghe không?"

Mị Điềm gian xảo cười hề hề, rõ ràng biết "Vài vị đại nhân" là vài vị nào, mà như vậy nên đoán ra bọn họ tới là muốn nói chuyện của Tịch Lan Vi.

Ngự Sử đại phu....

Xem ra Ngô gia thật là nóng nảy.

...

Tịch Lan Vi và Mị Điềm cùng nhau ra khỏi Y Dung Uyển, dọc đường đi nhìn thấy bộ dáng sung sướng của Mị Điềm, Tịch Lan Vi mới biết được vị này đại khái là lại muốn đi tìm Thẩm Ninh, muốn cùng hắn hồi phủ — cái gì mà để cho nàng đi Tuyên Thất Điện nghe triều thần nói một chút, chỉ sợ là nhân tiện tìm người đi cùng đường mà thôi!

Đến Tuyên Thất Điện, Tịch Lan Vi thần sắc thong dong mà yêu cầu gặp bệ hạ — dù biết có triều thần ở bên trong cũng không sao, hoàng đế sẽ tự đắn đo việc này sao cho đúng mực, nếu cảm thấy nàng không thể nghe, không cho nàng tiến vào là được.

Trong điện, Hoắc Kỳ vừa nghe bẩm báo, liền biết Tịch Lan Vi là cố ý...

Bởi vì xưa nay nàng cũng "Đắn đo" đúng mực rất khá.

Chỉ cần biết rằng có triều thần ở trong điện nghị sự, nàng sẽ an an tĩnh tĩnh chờ ở cửa đại điện, căn bản sẽ không cho thái giám đi nói lời này.

Hoắc Kỳ ngầm tấm tắc trong miệng, cảm thấy kỳ quái làm sao mà Tịch Lan Vi biết được.

Giương mắt nhìn mấy người trước mắt thoáng chốc lặng im, tươi cười bình thản nói: "Truyền đi."

Mấy người lập tức cứng lại — đều là tới vì chính nghĩa dùng từ ngữ nghiêm khắc chỉ trích Tịch thị, hiện nay chính chủ đã tới.

...

Tịch Lan Vi và Mị Điềm cùng nhau vào điện, giày thêu bước trên mặt đất không phát ra tiếng động. Mị Điềm nhìn xung quanh một phen, lại nhìn Thẩm Ninh rồi cùng nhau cười, Tịch Lan Vi tuân theo quy củ, mi mắt buông xuống, mắt nhìn thẳng bước về phía trước. Hai người tới trước ghế rồng, cùng nhau hành lễ, chỉ là một người có thanh âm, một người không tiếng động.

"Miễn." Hoắc Kỳ gật đầu, giơ tay ý bảo Tịch Lan Vi đến ngồi bên cạnh. Một bên mời, bên kia không cự tuyệt, mấy người chỉ có thể mắt lạnh nhìn Tịch Lan Vi đến bên cạnh hoàng đế ngồi xuống.

"Bệ hạ." Đợi đến khi Tịch Lan Vi ngồi xuống rồi, rốt cuộc mặt của Ngô Giản cũng âm trầm tới cực điểm, chắp tay vái chào, khẩu khí âm trầm: "Quân thần nghị sự, sao có thể cho nữ nhân ngồi nghe."

Lời vừa nói ra, lập tức bị hoàng đế lướt mắt nhìn qua. Dưới ánh mắt sắc bén Ngô Giản cứng lại, chỉ trong giây lát, phần sắc bén kia lại biến mất không thấy, hoàng đế tươi cười tản mạn giống như thần sắc mới vừa rồi đều là do ảo giác: "Trước đó vài ngày, Hạ thị thường ở trong điện, sao một lần cũng không nghe Ngự Sử đại phu nói qua lời này?"

Ngô Giản nghẹn lại.

Tịch Lan Vi làm bộ mỉm cười, ở trong mắt những người nhìn thấy, đều biết trong đó ẩn chứa ý trào phúng.

Ngô Giản nghĩ lại một chút, nếu hoàng đế dẫn câu chuyện tới người Hạ Nguyệt, hắn cũng vừa lúc nói tiếp: "Thần nghe nói Hạ thị đã bị phế truất, bệ hạ thánh minh."

"Hai việc khác nhau." Hoắc Kỳ bác bỏ không giữ lại chút mặt mũi nào: "Trẫm phế đi Hạ Nguyệt là bởi vì nàng ta gây chuyện thị phi sát hại cung tần, không quan hệ đến việc đi Tuyên Thất Điện tùy giá."

Hoắc Kỳ trầm xuống, không muốn tiếp tục lòng vòng với Ngô Giản, ho nhẹ một cái, thanh âm nhàn nhạt: "Được rồi, trẫm biết ngươi đau lòng nữ nhi, cảm thấy trẫm bạc đãi nàng ấy. Nhưng trong cung có quy củ trong cung, ngươi cũng nên biết nữ nhi của ngươi làm chuyện gì, trẫm mới phế đi Phi vị của nàng ấy."

Thanh âm trẻ tuổi trong trẻo tăng thêm tàn nhẫn, dứt lời thanh âm lập tức dừng lại, từng tiếng có lực. Ngô Giản ngẩn ra, quỳ sát đất nói: "Bệ hạ hiểu lầm... Hôm nay thần tới đây không phải cầu tình cho Ngô Cơ. Nàng ấy là nữ nhi của thần là thật, nhưng đã vào cung, đây là việc nhà của bệ hạ..."

Ngô Giản nói tựa như rất công tư phân minh, Hoắc Kỳ cười lạnh cắt đứt: "Việc của Nghiên Uyển hoa, không phải việc nhà của trẫm?"

"..." Đại khái là dự đoán được hoàng đế sẽ nói như vậy, Ngô Giản nghiêm nghị, rất nhanh đã tiếp tục nói: "Cũng là việc nhà. Nhưng bệ hạ chuyên sủng như thế, ngày ngày đi gặp cũng không có cách nào, thậm chí vì vậy mà phế truất phi tần, vì vị này thử thuốc, đã là..." Ngô Giản ngừng lại, thanh âm lại trầm xuống hai phần: "Đã là không màng an khang của thánh thể. Như thế, Tịch thị đã có xu thế của một họa quốc yêu phi..."

"Họa quốc yêu phi." Hoắc Kỳ lặp lại bốn chữ này một lần, trong ngữ điệu có chút nghiền ngẫm. Liếc nhìn Tịch Lan Vi một cái, lấy tay di di, thế nhưng lại nghiêm túc đánh giá: "Từ xưa, họa quốc yêu phi hình như đều có dung mạo khuynh thành... Thật ra nàng đã đủ."

"..." Tịch Lan Vi không nói gì. Mị Điềm ở bên cạnh Thẩm Ninh nhìn, thế nào đều cảm thấy đây là hoàng đế cố ý mượn cơ hội này khen Tịch Lan Vi xinh đẹp.

"Nếu luận đến họa quốc, dù sao cũng phải can thiệp triều chính, dù không tốt cũng còn phải mê hoặc trẫm xây dựng rầm rộ, không nói ao rượu rừng thịt, ít nhất cũng phải xây dựng một cái cung điện đi?" Vẻ mặt của hắn khi phân tích rất nghiêm túc, giống như thật sự chỉ là thảo luận với Ngô Giản xem Tịch Lan Vi có đủ với danh hiệu "Họa quốc yêu phi" này hay không. Hơi cân nhắc một chút, Hoắc Kỳ lại nói: "Còn nữa, nếu thật là nàng muốn làm " yêu phi ", hay muốn họa quốc cũng còn phải có hôn quân — Ngô đại nhân, trước mắt trẫm trị quốc như vậy có thể tính là hôn quân chứ?"

Hỏi đến thập phần thành khẩn. Sắc mặt Ngô Giản trắng bệch, không nói đến việc hắn ta có dám ở trước mặt hoàng đế chỉ trích hoàng đế là hôn quân hay không — cho dù dám cũng không thể, triều chính trước mắt...

Xác thật còn rất thanh minh.

Ho khan một tiếng để giảm bớt quẫn bách, Ngô Giản lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Bệ hạ tất nhiên không phải hôn quân. Nhưng nếu cứ như vậy..."

"Cách nói này của ngươi có khác biệt gì với " có lẽ có "?" Hoắc Kỳ lạnh nhạt nhìn Ngô Giản, lại một lần nữa làm cho hắn ta nghẹn lại, thanh âm đột nhiên lạnh lẽo không còn kiên nhẫn: "Ngô Giản, ngươi vì việc này dây dưa mấy ngày, ý tứ của trẫm ngươi nên hiểu rõ. Nếu nàng thật sự làm rối loạn triều cương, nên phế vị ban chết trẫm tuyệt đối không dị nghị, nhưng trước mắt không có việc này — trên triều trẫm trị quốc tốt, tại hậu cung trẫm sủng ai không nhọc các khanh nghị luận!"

Đã nói tới mức cự tuyệt, Ngô Giản cứng đờ, trầm mặc không nói gì.

...

"Ngô đại nhân nói rất dễ nghe, khi đại nhân ở trong phủ viết tấu chương, cũng không thường có thiếp thất ở bên cạnh sao?"

Âm thanh trong trẻo giống như sấm sét làm mọi người đều kinh ngạc, Ngô Giản ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đan xen kinh giận nhìn trên người cung nữ kia, sau đó rất nhanh nhìn ra nàng ta nói dựa theo những gì Tịch Lan Vi viết.

Tịch Lan Vi còn chưa dừng bút, nhàn nhạt nhìn Ngô Giản một cái, lại tiếp tục viết xuống: "Bệ hạ nghị sự, ta chỉ ở bên nghe; bệ hạ phê duyệt tấu chương, ta hầu trà nghiên mực, không nên nhìn thì nửa câu cũng không nhìn, thiếp thất của đại nhân còn không bằng ta đâu."

Chột dạ một trận, ngược lại kinh ngạc sao Tịch Lan Vi biết đến những việc này — cho dù nàng có quan hệ tốt với Mị Điềm, cho dù Mị Điềm là phu nhân của Chỉ Huy Sứ Cấm Quân Đô Úy phủ.... Cấm Quân Đô Úy phủ cũng còn chưa tới mức giám thị trong nhà mọi người.

"Đại nhân đừng sợ. Là lần trước, khi bệ hạ phê tấu chương đúng lúc ta ở bên cạnh, bản tấu chương kia còn vương lại mùi hương, mà cũng không phải huân hương tầm thường, càng giống như hương son phấn của nử tử." Tịch Lan Vi viết xong khẽ cười, Thanh Hòa thay nàng nói, ngẫm lại Ngô Giản đã bấy nhiêu tuổi, khi viết tấu chương còn có mỹ thiếp làm bạn... Mặt cũng có chút đỏ lên.

Ngô Giản đông cứng lại, nhất thời chỉ cảm thấy lời này của Tịch Lan Vi so với hoàng đế năm lần bảy lượt làm hắn nghẹn lại càng khiến cho hắn chán nản, hoàn hồn trở về, ngược lại giận dữ nói: "Ngậm máu phun người! Mặc dù... Mặc dù thật là như thế, ngươi đã nói ngươi cũng không xem tấu chương, làm sao biết đó là do lão phu trình lên!"

Chân mày Tịch Lan Vi nhíu lại, nhìn về phía Ngô Giản, bất đắc dĩ nâng khóe miệng, không thể không viết giải thích: "Bệ hạ phê xong tấu chương, khi giao cho Viên đại nhân nói câu "trực tiếp trả về Ngô phủ "— không phải Ngô đại nhân ngài trình, chẳng lẽ còn có thể là do Thẩm đại nhân viết?"

Ánh mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mị Điềm, Tịch Lan Vi lại mỉm cười viết: "Thẩm phu nhân cũng không cần son phấn nhiều như vậy."

----------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.