"Ngươi..." Tịch Lan Vi sợ hãi, mắt hạnh trợn lên, cực kỳ muốn hô lên kêu cứu, lại hận bản thân mình không thể phát ra âm thanh.
Trong bóng đêm, người nọ đưa lưng về phía cửa động, Tịch Lan Vi chỉ có thể nghe âm thanh, không thể thấy khuôn mặt, hắn lại vừa vặn có thể nhờ vào ánh trăng thu hết hoảng sợ của nàng vào đáy mắt.
"Cảm thấy ta không nên ở chỗ này?" Hắn khẽ cười: "Hay là cảm thấy lúc này ta không thể vào cung được?"
Hắn nhún nhẹ đầu vai, bộ dáng rất khinh thường: "Rõ ràng ngươi đã sớm hoài nghi ta là thích khách, cần gì phải kinh ngạc như vậy?"
Tịch Lan Vi ngã về phía sau một bước, thân mình dựa vào trên núi giả để không bị té ngã, lại nghe được một tiếng cười khẽ, hắn lại nói: "Cũng không cần sợ, nếu ta muốn báo cáo với bệ hạ, cũng sẽ không đến đây như vậy."
Lúc này lòng nàng mới ổn định, ánh mắt dừng trên y phục của hắn, tuy nhìn không rõ ràng lắm, cũng có thể nhìn ra đó không phải là y phục của Cấm Quân Đô Úy phủ.
"Chỉ là ta không thích vẫn luôn có người nghi tới nghi lui như vậy, có lẽ một ngày nào đó còn đem việc của ta nói ra ngoài." Hắn nói, Tịch Lan Vi cơ hồ có thể từ trong ngữ khí của hắn mà tưởng tượng ra hắn mang theo ý cười tà khí như thế nào: "Cho nên mượn cơ hội này tới nói với Mỹ nhân nương tử một tiếng, ngươi và ta đều có vật uy hiếp đối phương trong tay, vậy nên đừng hé răng vẫn hơn."
... Uy hiếp?
Tịch Lan Vi nhìn về phía đôi giày vải trong tay hắn, khẩu hình khinh thường: "Đây cũng coi là vật uy hiếp sao?"
"Đúng..." Ánh mắt Sở Tuyên cũng nhìn về phía đôi giày kia "Tất nhiên."
Tay ở trên núi giả đột nhiên căng thẳng, suýt nữa làm gãy đoạn móng tay. Tịch Lan Vi thấp thỏm lo âu mà nhìn hắn — vậy mà hắn có thể nhìn hiểu?
"Chỉ bằng đôi giày này thì không thể làm gì ngươi. Nhưng ngươi đừng quên, ta là Trấn phủ sứ của Cấm Quân Đô Úy phủ, nếu ta nói suy đoán chuyện vừa rồi với bệ hạ, hắn sẽ tin." Hắn vẫn cầm đôi giày kia trong tay, đôi tay khoác vào nhau thành động tác chắp tay, ngữ khí thay đổi có chút cung kính: "Nương tử có muốn nghe xem thần nhìn ra cái gì hay không?"
Tịch Lan Vi không nói, trong lòng biết trước mắt bản thân rơi vào thế yếu, nàng muốn nghe hay không cũng không có cách nào, hắn muốn nói thì nàng phải nghe.
"Hạ Tuyển thị đã sớm đến Hàm Thúy các không phải là giả, nhưng không phải đi đường này, mà là đường ở phía Bắc — tuyết ở trên đường được cung nhân quét dọn sạch sẽ là do nàng ta phân phó, bởi vì nàng ta đã chuẩn bị trước, không muốn bệ hạ thấy giày bị bẩn mà sinh ra không vui." Sở Tuyên chậm rãi nói, từng chữ rõ ràng truyền vào tai Tịch Lan Vi, làm cho nàng phải cân nhắc: "Các dấu chân trên đường, là Mỹ nhân nương tử tạo ra, sau khi nương tử đi đến đây mới ngừng lại, thay đổi giày, cầm giày nấp ở trong này."
Sở Tuyên cười, lại chợt nói: "Kích cỡ chân của Mỹ nhân nương tử xác thật không sai biệt lắm với Hạ Tuyển thị, theo lý sẽ không nhìn ra cái gì. Chỉ là... Nương tử, Hạ Tuyển thị tập múa lâu ngày, mang giày đã tạo thành thói quen, vì các vị trí bị cọ xát gây ra đau đớn khác nhau, nên dấu giày lưu lại cũng sẽ có lực đạo không đều, nông sâu không giống nhau."
Trong lòng Tịch Lan Vi phiền muộn, tinh tế đánh giá người trước mắt, bỗng nhiên ý thức được mình đã xem nhẹ hắn.
"Mỹ nhân nương tử." Đôi mắt Sở Tuyên híp lại, cũng chăm chú nhìn nàng: "Biện pháp này thật không phúc hậu, nàng ta muốn tranh sủng, ngươi không nghĩ biện pháp làm nàng ta không tranh được — lại làm cho việc nàng ta chuẩn bị mấy ngày nay còn chưa thử một lần đã bị hủy, thật là thủ đoạn hay."
Sở Tuyên châm chọc nàng, Tịch Lan Vi cười khẽ, che dấu kinh hoảng, cuối cùng điều chỉnh tốt tâm tư, khẽ mở khẩu hình: "Sở đại nhân có thể nhìn hiểu, vậy ta đỡ phải tìm đồ vật để viết."
Sở Tuyên cười.
"Đại nhân thật muốn dùng việc này để " uy hiếp "? Việc của hậu cung, ngoại trừ những sự việc cực ác gây thương tổn đến mạng người có thể luận thị phi, những thủ đoạn khác có cái gì đáng nói? Dù sao cũng... là do bệ hạ có thích hay không mà thôi. Cho dù Sở đại nhân bẩm báo việc này với bệ hạ, nàng ta vốn không được sủng vẫn sẽ không được sủng, huống chi hiện giờ bệ hạ đang thích ta, hắn có thể thuyết phục chính mình không tin những lời này của Sở đại nhân!"
Sở Tuyên đọc khẩu hình của nàng rất rõ ràng minh bạch, cũng phát giác sự hùng hổ trong lời nói của nàng. Đợi nàng nói xong, hắn cười nhạt: "Ta còn tưởng rằng nương tử đủ thông minh."
... Cái gì?
"Lời này của nương tử nói rất đúng, có lẽ ta quá tự tin, có lẽ xác thật ta không thể làm bệ hạ tin chuyện này, nhưng mà... Mỹ nhân nương tử." Hắn ngưng ý cười, sau khi thưởng thức sự bình tĩnh của Tịch Lan Vi, có chút khen ngợi, rồi lại nói tiếp: "Nếu Mỹ nhân nương tử, hoặc là Tịch gia có chút quan hệ không thể nói rõ với thích khách lúc trước thì sao?"
Nhất thời Tịch Lan Vi biến sắc lần nữa, tuy không hiểu rõ ý này, nhưng không thể khống chế sự sợ hãi đang lan tràn trong đáy lòng. Phảng phất như trong bóng đêm có một sợi dây leo sinh trưởng từng chút một, mọc dài lung tung, rất nhanh đã vây quanh trái tim nàng.
"Vòng tay san hô kia..." Sở Tuyên nhắc nhở nàng một chút, thanh âm mỏng nhẹ hơi kéo dài, lại dừng lại rất nhanh, rồi tiếp tục nói: "Ta còn tưởng rằng nương tử sẽ hiểu rõ — ta có thể ở trong bóng tối, thần không biết quỷ không hay mà lấy nó đi, vậy thì trong cung của nương tử, hoặc là trong Tịch phủ, ta có thể nhẹ nhàng "thêm" một chút đồ vật."
Tịch Lan Vi nghe xong gần như hít thở không thông, khi một hơi còn chưa hít thở xong, hắn lại nhíu mày thêm một câu: "Ít nhất nương tử nên biết, ta xuất nhập hoàng cung như vào chỗ không người, vậy thì xuất nhập Tịch phủ càng dễ dàng hơn."
Hắn...
Tịch Lan Vi cắn chặt hàm răng, sau hồi lâu bình phục lại hơi thở, nói ra một câu: "Phụ thân ta một đời anh danh[1]... Ngươi nói hủy thì có thể hủy được sao."
[1]anh danh: thanh danh tốt đẹp
"Thứ có thể hủy hoại người nhất chưa bao giờ là chứng cứ xác thực." Sở Tuyên khẽ mỉm cười, "Là " mạc tu hữu "[2]—bên ngoài nói Nhạc Phi oan uổng, bên ngoài thấy Tống Cao Tông ngu ngốc, nhưng sự việc như thế, đa phần bậc đế vương sẽ "ninh tín kỳ hữu"[3]." Ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng, nhẹ nhàng cười hỏi: "Ngươi tin hay là không tin?"
[2]Nhạc Phi (1103 – 1142) là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Ông bị Tần Cối hại chết với vụ án oan nổi tiếng, án " Mạc tu hữu" (có lẽ có). Mọi người có thể lên Wikipedia để tìm hiểu thêm về vụ án này.
[3]Ninh tín kỳ hữu: tin vào những gì đã có.
Khẩu khí dò hỏi tùy ý, hình như là đang hỏi nàng có hứng thú đánh cuộc một lần, nghiệm chứng việc này với hắn hay không. Tịch Lan Vi cảm thấy bản thân gần như hỏng mất, tim bị đâm như muốn lao ra khỏi lồng ngực nàng.
Nàng có thể loại bỏ sự sủng ái của Hoàng đế đối với Hạ Nguyệt dễ như trở bàn tay, nhưng lại trêu chọc vào một kình địch như vậy.
"Nương tử biết sợ thì tốt." Ngữ khí của Sở Tuyên mang theo chút khinh miệt, sau đó tiến lên một bước, khi Tịch Lan Vi còn chưa kịp trốn tránh đã nhẹ nâng cằm nàng lên: "Nếu không biết sợ, sẽ chết nhanh hơn."
Khoảng cách gần đến như vậy, Tịch Lan Vi nghĩ trong bóng đêm có thể thấy rõ hắn. Bốn mắt nhìn nhau, nàng có thể cảm thụ hơi thở ấm áp của hắn rất rõ ràng, cả người nàng rét run.
Nàng đang muốn tránh ra, vừa lúc ngón tay hắn lại kiềm giữ cằm của nàng. Hắn tươi cười thật sâu, áp sát vào nàng từng chút một: "Hậu cung ba ngàn giai lệ, riêng nói đến tòng ngũ phẩm Mỹ nhân cũng không phải chỉ có mình ngươi — nhưng mà, ngươi thật xứng với cái danh "mỹ nhân"."
Tịch Lan Vi không ngừng run rẩy, trong bóng đêm hắn lại cười khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, môi mỏng chạm vào trán nàng.
Bờ môi của hắn ấm áp, còn có chút khô. Trong lòng Tịch Lan Vi căng thẳng, đồng tử co lại, không thể động đậy mà cứng người tại chỗ, sau một cái chớp mắt đã thấy hắn buông nàng ra, tựa hồ lại nhìn kĩ nàng một lúc, xoay người sang chỗ khác, đi ra khỏi núi giả.
...
Rất nhanh Tịch Lan Vi đã lấy lại tinh thần, đuổi theo ra ngoài. Trong bóng đêm mênh mông, Sở Tuyên đã biến mất không thấy đâu, nàng nhìn trên mặt đất, thậm chí hắn còn không để lại dấu chân.
Khi nàng hội hợp với Thu Bạch và Thanh Hòa, hai người vừa nhìn thấy nàng, giật mình ngạc nhiên hỏi "Nương tử... Giày đâu?" Lúc này, nàng giống như bị người ở trước mắt búng tay một cái làm cho bừng tỉnh.
Bị hắn cầm đi...
Sự trầm tĩnh trên mặt nàng hoàn toàn tương phản với sự kinh hoảng trong lòng, lắc đầu, nói với bọn họ: "Ở phụ cận, đã tìm nơi thích hợp ném đi rồi. Cầm đi lại như vậy, trên đường gặp được cái gì sẽ không tốt."
... Gặp được cái gì?
Thu Bạch và Thanh Hòa đều khó hiểu, vừa nhìn nhau, lại cảm thấy xưa nay Tịch Lan Vi luôn cẩn thận, nghe nàng sẽ không sai.
...
Tịch Lan Vi lệnh cho toàn bộ cung nhân lui ra, nằm ở trên giường thức trắng đêm không ngủ. Luôn cảm thấy chỗ trên trán bị hắn chạm qua kia khó chịu tới cực hạn, đưa tay lau đi, hoặc là lấy gương ra nhìn, lại hoàn toàn bình thường.
Nàng nhìn khuôn mặt trong gương kia, cũng biết khó chịu này là do chuyện gì — nàng cảm thấy bản thân bị xâm phạm.
Nàng là nữ nhi duy nhất của Tịch gia, cũng đã gả cho người, lại trong một đêm nguyệt hắc phong cao[4], bị cái... người phạm phải tội lớn ngập trời như vậy hôn, cho dù hôn không có dấu vết, cũng giống như để lại một ấn kí trên mặt nàng.
[4] nguyệt hắc phong cao: trời đen gió lớn.
Vô cùng nhục nhã.
Tịch Lan Vi chụp gương đồng xuống bàn "Bang" một tiếng, đứng lên cất bước muốn đi ra ngoài, bị lửa giận làm cho không nhịn được muốn tức khắc bẩm báo việc này với Hoàng đế.
Trước khi vượt qua ngạch cửa, không thể không dừng bước chân lại.
Sở Tuyên lại có chứng cứ nàng vu oan cho Hạ thị — dù cho cái kia không quan trọng, dựa theo lời hắn nói, hắn muốn cho Tịch gia, hoặc là Y Dung Uyển của nàng "Thêm" cái gì đó, cũng là việc cực kỳ đơn giản.
Người này, nàng không thể đắc tội nổi.
Lửa giận tràn ngập nhưng không có chỗ phát tiết. Tịch Lan Vi ở cửa phòng ngủ bồi hồi rất lâu, cuối cùng, vẫn đi trở về giường.
Mệt mỏi không thôi mà nửa nằm nửa ngồi xuống, trầm trọng thở dài, muốn trấn an bản thân cũng không biết trấn an như thế nào.
Kẻ câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói được. Tịch Lan Vi cười khổ, "Nói không nên lời" cũng không đáng sợ, từ trước đến nay nàng còn có thể viết. Hiện tại... Ngay cả viết cũng không thể viết, sỉ nhục bực này chỉ có thể cố nén. Nếu để hoàng đế biết Sở Tuyên hôn nàng... Nếu hoàng đế không tin, với nàng vô ích; nếu hoàng đế tin, với nàng lại càng vô ích.
...
Ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, những hoa văn trên song cửa sổ hiện lên trên mặt đất những cái bóng lờ mờ. Tịch Lan Vi đứng lên, rửa mặt, thay y phục theo thường lệ. Dưới đôi mắt nàng, hai cái bóng đen lại vô cùng rõ ràng, Thanh Hòa vừa thấy đã ngơ ngẩn, quan tâm hỏi nàng: " Tối hôm qua nương tử ngủ không ngon sao?"
Tịch Lan Vi gật đầu, giải thích cho có lệ là bị nguyệt sự quấy nhiễu. Vì che dấu sự quẫn bách, đành phải dùng nhiều son phấn, phủ một tầng thật dày trên mặt, Tịch Lan Vi nhìn qua gương cảm thấy quá dày, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được hai quầng thâm trên mắt.
"Ủa?" Khi mở cửa Thu Bạch sửng sốt, cúi người nhặt một cái hộp trên mặt đất lên, vừa đi vào vừa kỳ quái nói, "Nương tử, cũng không biết ai để cái này ở cửa."
Thu Bạch vừa nói vừa muốn mở ra, Tịch Lan Vi giật mình, lập tức đoạt lấy, làm cho Thu Bạch cũng kinh sợ, sau một lúc lâu ngạc nhiên đánh giá Tịch Lan Vi, nhìn thần sắc của nàng, giống như thứ này rất quan trọng, cúi thấp đầu nói: "Nương tử thứ tội... Nô tỳ không biết là đồ vật của nương tử..."
Tất nhiên không phải đồ vật của nàng, đồ vật của nàng có mấy thứ mà hai người bọn họ chưa thấy qua?
Tịch Lan Vi chăm chú nhìn hộp gỗ kia, nhìn càng lâu, tâm càng loạn cả lên — hẳn là hắn, nhưng đây là thứ gì? Hắn lại có ý tứ gì? Khiêu khích sao?
Phất tay cho hai người lui ra, trong phòng ngủ an tĩnh không tiếng động, Tịch Lan Vi mở hộp ra. Trong hộp gỗ chỉ có hai vật, bên trái là một bình sứ, bên phải là một mảnh giấy, nàng cầm mảnh giấy lên, chữ viết rõ ràng, không giống với Sở Tuyên mà nàng gặp trước đây: "Trong phòng bồi hồi một đêm chưa ngủ, sáng sớm tinh thần sẽ không tốt. Chọc nương tử như thế thật là xin lỗi, đặc biệt tặng giang hồ kỳ dược, dưỡng khí lưu thông máu."
Đột nhiên nàng cảm thấy việc này thật hoang đường — hắn cảm thấy nàng dám dùng sao?
Lại nhớ đến, đúng rồi, căn bản hắn không cần dùng biện pháp như vậy để hại nàng. Nếu muốn mạng của nàng thì tối hôm qua đã lấy rồi, hắn là người của Cấm Quân Đô Úy phủ, hắn biết chứng cứ gì cần phải phá huỷ.
Cầm bình sứ kia trong tay, toàn thân là màu xanh ngọc, không có hoa văn tinh xảo thường thấy trên dược bình, lại có chút không giống với khí chất ở bên trong.
Giang hồ kỳ dược...
Tịch Lan Vi mở nắp bình ngửi một chút, thật sự rất thơm. Lại nhìn màu sắc trắng tinh, sạch sẽ làm người ta thật sự yên tâm.
Cười lạnh, Tịch Lan Vi đặt bình sứ trở về, đóng nắp hộp, tùy ý nhét vào một góc trong tủ y phục, ngay cả nhìn nàng cũng không muốn nhìn thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]