Edit: Nguyên Đức phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
"Dù không hổ thẹn, tâm cũng khó an, chỉ biết sao chép kinh phật tĩnh tâm, cũng tính là cầu phúc." Đợi đến khi hắn đến trước mặt nàng ngồi xuống, nàng đã viết xong những lời này ra giấy, đẩy đến trước mặt hắn. Hoắc Kỳ vừa nhìn thấy, nhẹ giọng cười: "Cho dù như vậy cũng không nên để bản thân bị lạnh, ngồi trong phòng viết là được rồi."
Tịch Lan Vi gật gật đầu, lại viết: "Trong phòng ấm đến khô nóng, không thể tĩnh tâm."
Cho nên chịu lạnh trong ba mươi chín ngày này chỉ là để tĩnh tâm? Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn nàng, cảm giác nàng có điều giấu giếm, lại nhẫn nhịn không hỏi nhiều, chỉ sợ vô ý chạm vào nỗi thương tâm của nàng.
Trong lòng Tịch Lan Vi đang cực kì rối ren, càng cảm thấy suy nghĩ của nàng khi vừa mới trọng sinh quá nôn nóng cũng quá đơn giản, cảm thấy chỉ cần tránh được Hoắc Trinh liền tốt, cho nên không do dự mà quyết định tiến cung, bây giờ xem ra...
Riêng việc tiến cung thì nàng không hối hận, tuy là cũng từng chịu khổ, nhưng hiện tại Hoàng đế đối xử với nàng không tồi, mà "không tồi" này có lẽ sẽ liên tục diễn ra một đoạn thời gian. Căn bản là nàngkhông phải chính thê, cho nên ngày sau có bị thất sủng cũng không đáng chú ý. Với lại, nàng cũng không thật sự trao tâm cho Hoàng đế giống như đối với Hoắc Trinh ở kiếp trước, cũng không cần phải lo ngày sau sẽ quá thương tâm hay đau khổ.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-phi/3133933/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.