Thiên Ý được xuống xe trước một ngôi nhà lớn sang trọng, nơi này đã từng rất thân thuộc với y
…Thật là hoài niệm…
Lý Phong nhẹ nhàng đi đến mở cửa nhà mời Thiên Ý vào, cậu lịch sự dịu dàng nhưng mang trong mình một nỗi buồn thầm kín.Thiên Ý đi vào nhìn bao quát hết mọi thứ xung quanh ngôi nhà có vẻ nó chẳng khác gì với lần cuối cậu rời đi,ngồi lên chiếc sofa mềm mại mà nhớ lại những kí ức cũ khiến cậu không khỏi rưng rưng nước mắt.Nắm lấy cơ hội đang mất phòng bị, Lý Phong liền kéo tay cậu một cách nhẹ nhàng vào lòng rồi ôm lấy thật chặt hắn dụi đầu vào chiếc cổ thiên nga trắng mịn thích thú mà hít một ngụm hương phenomenon của bé mèo làm cậu phải sởn gai ốc hết lên.
Cậu nhớ không lầm thì mình chưa hề đưa chiềc khoá nhà cho bất cứ nhưng tại sao tiểu quỷ này lại có thể mở cửa nhà mà tự tiện đi vào thế, chưa tính là mới vừa bước vào nhà thôi mà cậu đã loáng thoáng nghe được mùi nước hoa mà hai tên nhóc hay sài khắp nhà.
Không lẽ cậu đưa chìa khoá nhà cho bọn nhỏ mà không nhớ?
Cậu cứ bâng khuâng ngẫm nghĩ hoài nhưng chẳng nhớ gì bèn giả ngu hỏi thử thôi chứ nghĩ hoài không ra
" À ừm đây là nhà của hai người các anh à?"
" …không là nhà của người ta"
" Nhưng tôi thấy anh có chìa khoá mà"
"...tự kêu thợ làm"
"Vậy thì…chủ nhà biết không?"
"Không là chôm lấy mẫu"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-on-hay-tranh-xa-toi-ra/2532577/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.