Không thể để yên được nữa, Linh Lan nói rõ to
-'' Đã biết trước sẽ nóng thì đừng có mặc vô, quần áo của ai người đó cầm”.
Tuấn Khang đang nghi ngờ nhân sinh, mấy hôm nay cô ấy có vẻ rất đỗi khác lạ. Mọi khi được chạm vào mình hay nhờ một việc gì đó sẽ vui vẻ mà nhảy sung sướng. Giờ đây lại nóng tính ghê.
Tuấn Khang cũng không đáp trả gì tay vẫn giữ khư khư vào cúc áo không cho cô tháo ra. Linh Lan hậm hực một tí rồi cũng mặc kệ vậy.
-'' Tôi nói cho cậu biết cũng may cái áo này nó đẹp đấy chứ không còn lâu tôi mới mặc''.
Tuấn Khang mồm chữ A miệng chữ Ô, gu thời trang của anh hơi bị đỉnh ấy.
Mà kể ra cũng lạ, sao cậu ấy lại biết được mình mua quà tặng cho mẹ. Chả lẽ cậu ấy theo dõi mình, hay có ý đồ khác.
Không có nhiều thời gian để vui đùa. Linh Lan liền nắm tay Tuấn Khang đi hết chỗ này tới chỗ kia vẫn không ưng ý cái nào, cả hai như có phép tương thông, đâu đâu cũng lắc đầu.
Định bụng nhân lúc này thử thay đổi cốt truyện xem có được không, Linh Lan có ý muốn tự cậu làm đồ HandMade cho mẹ của mình xem có thành công hay không.
-'' Nè. Tôi nói nhà của cậu giàu nứt vách ra đương nhiên sẽ không thiếu mấy cái thứ đồ ở đây. Mà cái nào cậu cũng không ưng ý. Không thì cậu tự sáng tạo ra món quà do chính cậu làm ra đi. Có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-on-dung-lai-gan-toi/2856817/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.