Tuấn Khang lại vỗ vào vai Linh Lan một lần nữa rồi hạ giọng:
-'' Hựm hừm ''
Như có chất xúc tác kích thích não bộ của mình, Linh Lan nhận ra giọng nói có chút quen thuộc liền quay ngoắt lại về sau tí nữa thì té ngã. May bám víu vào được cây cột:
-'' Ờ… Cậu làm gì ở đây thế. Không vào lớp giải toán à''
-'' Tin ẩn danh là do cậu đăng lên'' Tuấn Khang vào luôn vấn đề.
Linh Lan có chút chột dạ trong lòng nhưng vẫn hiên ngang mà nói:
-'' Làm gì có. Nó ghi rõ Ẩn danh chứ có phải tớ đâu''.
-'' Cậu không nghĩ tới hậu quả à'' Tuấn Khang biết thừa cô đang nói dối nên lo lắng nhanh chóng tra hỏi
-'' Đây là do tớ làm ra nên phải có trách nhiệm chứ. Với lại cũng là tốt cho Chu Y Y, xoá mọi hiểu lầm của mọi người đối với cậu ấy mà thôi'' Linh Lan dùng lí lẽ để biện minh cho việc mình làm.
Tuấn Khang thật hết nói nổi với người này rồi, tại sao cứ phải rước mọi phiền phức vào bản thân cơ chứ. Lại còn xoay mọi người xung quanh như chong chóng, để rồi cậu phải dọn dẹp mớ hỗn độn này.
-'' Cậu một ngày sống không yên ổn không được à?'' Tuấn Khang lặng lẽ nói
-'' Không được. Như thế còn gì là thanh Xuân nữa chứ. Nao trưởng thành rồi sẽ không có kỉ niệm mà nhớ đâu''.
Linh Lan không đợi câu trả lời từ Tuấn Khang nữa mà nhanh chóng chân vắt chân sáo chạy thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-on-dung-lai-gan-toi/2856784/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.