Không biết từ khi nào, mưa bên ngoài cửa sổ đã dừng lại, bên tai cô truyền đến tiếng bước chân hết đợt này đến đợt khác. 
Hồ Thùy Uyên từ trong chăn ngồi dậy, không kiên nhẫn nheo đôi mắt lại: 
🌸Sao bên ngoài lại ồn ào vậy? 
Lưu Gia Thư: 
🌸Phác Anh Trâm ngoài ý muốn đến kỳ động dục. 
Hồ Thùy Uyên kêu một tiếng, não còn có chút chậm, ngay sau đó lại hỏi: 
🌸Chị không cần trốn sao? 
Lưu Gia Thư ngồi ở mép giường làm công việc của mình, ngay cả tầm mắt cũng không di chuyển một tấc: 
🌸Tôi không bị gì. 
Hồ Thùy Uyên không muốn nói nhiều nữa, yết hầu đau rát, cô xốc chăn lên muốn đi kiếm nước uống, nhưng lại không ngờ rằng hai chân cô vừa tiếp đất đã mềm nhũng, nếu không phải cô vội chống lên giường của Lưu Gia Thư, chỉ sợ là đã té ngã trên đất. 
Làm ra động tĩnh lớn như vậy, Lưu Gia Thư rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, tầm mắt thong thả tinh tế nhìn mặt cô, hỏi: 
🌸Cô sốt à? 
Hồ Thùy Uyên hít mũi mấy cái: 
🌸Có lẽ là mắc mưa nên bị cảm. 
Lưu Gia Thư đứng lên: 
🌸Ngồi đi, muốn cái gì? 
Hồ Thùy Uyên mờ mịt ngẩng đầu, trong nháy mắt có chút khó tin, mặt trời mọc từ đằng Tây à? Tên Lưu Gia Thư có thù tất báo này vậy mà đang chủ động quan tâm cô? 
Nhìn biểu tình ngây ngốc của cô, Lưu Gia Thư đi lên ba bước, lại hỏi: 
🌸Sốt tới mơ hồ rồi? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-omega-cung-rat-tuyet/2549608/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.