Tôn Hoài Quân tính khí không tốt, người hợp tác lâu với hắn đều biết. Hắn làm phim rất táo bạo, nhưng phẩm hạnh đoan chính, còn nói nhiều một câu, "Quay bộ phim này, nhất định không kiếm được tiền gì, chịu khổ đóng phim cũng không nhất định có thể chiếu, đến tiếng tăm cũng kiếm không được. Cậu phải nghĩ kỹ, thật sự ký kết, cũng đừng đổi ý."
Giám chế bên cạnh bị mấy câu nói của hắn làm cho lớn đầu rồi, thật vất vả tìm được người thích hợp, cũng đừng có giữ không được người ta.
Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, cân nhắc đến kế sinh nhai ở đoàn phim gian nan, rất nghiêm túc mà nói: "Tôi đóng quần chúng một ngày có thể kiếm hai trăm, các người cho tôi cái giá này là đủ rồi. Nếu như không đủ tiền, chỉ cần bao ăn bao ở, chờ lúc nào đó có tiền lại đưa là được."
Cậu rất khó mới được quay một bộ phim, hơn nữa kịch bản rất tốt, cậu rất thích, cho dù chỉ quay thử cũng có thể cảm giác được vô cùng hạnh phúc.
Tôn Hoài Quân nghe vậy trên mặt không khỏi có chút ngượng ngùng: "Cậu là nghe ai nói, đoàn phim chúng tôi cũng không nghèo tới vậy."
Cuối cùng ký kết giá tiền mười vạn. Để tỏ lòng đoàn phim không có nghèo đến mức giam lương vai nam chính, giám chế trước tiên đưa Tạ Nhan năm mươi ngàn.
Đoàn phim đang trong giai đoạn chuẩn bị, chưa chính thức quay, mà Tạ Nhan muốn học bơi lội, xem kịch bản, sau đó tiến vào đoàn phim, có thể rất lâu cũng không ra được.
Tạ Nhan đi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung/616199/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.