Edit: hanthy915 
"Có thể cưới được Sanh Sanh là chuyện may mắn nhất cuộc đời tôi." 
Câu nói vừa dứt, hành lang nhất thời chìm vào tĩnh lặng. 
Gió mùa hè mang theo mùi hương cỏ xanh thanh mát tràn ngập trong hành lang, cuốn bay lọn tóc đen nhánh và tà váy đỏ tươi của Cố Sanh Sanh, tiếng ve kêu dường như inh ỏi hơn, nhưng cũng không lấn át nổi tiếng đập xốn xang của con tim. 
Lần đầu tiên được nghe Thẩm Vọng bày tỏ nỗi lòng một cách khảng khái và kiên định như thế. 
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vọng, vừa chạm vào mặt anh một cái là lập tức dời đi ngay, trong lòng có chút ngượng ngùng pha lẫn vui sướng. Ngược lại với hồi mới yêu nhau, lúc đó chỉ thấy toàn là vui vẻ. 
Thế nhưng lại có người muốn phá vỡ sự ngọt ngào này. 
"Anh... Thẩm Vọng! Em đang nói chuyện với anh đó!" 
Thẩm Vọng che chắn cho Cố Sanh Sanh, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?" 
Kiểu hờ hững không chút tình người này hoàn toàn tương phản với sự dịu dàng ôn nhu mà anh dành cho Cố Sanh Sanh, Hoàng Phủ Du Du thấy thế càng không cam lòng hơn. 
Cô đảo mắt, nói: "Lái xe của em xin nghỉ phép, em muốn đi nhờ xe anh về nhà." 
Một cái cớ không thể nào vụng về hơn, Thẩm Vọng dứt khoát đáp lại cô: "Không tiện." 
Ngày hôm nay Hoàng Phủ Du Du liên tục bị xem nhẹ, mặt cô đỏ bừng, mở miệng đầy chanh chua: "Có gì mà không tiện! Trước kia anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-lao-dai-tan-tat/3452655/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.