"..." Thẩm Vọng rống lên, "Sờ phía trên!" 
Cố Sanh Sanh giơ hai ngón tay, ánh mắt long lanh, ý nói: hung dữ lần hai. 
Thẩm Vọng: "Sao em càng ngày càng yếu đuối thế? Thế này cũng gọi là hung dữ?" 
Trước kia Thẩm Vọng đạp Cố Sanh Sanh xuống giường, cô cũng chỉ sẽ lật người bò dậy, tiếp tục đu bám kêu meo meo. Còn bây giờ vừa hơi to tiếng với cô một chút là Cố Sanh Sanh lại nổi giận xù lông lên. 
Cố Sanh Sanh trợn mắt: "Đúng thế, trước kia anh hung dữ hơn nhiều..." 
Thẩm Vọng liền xoay người ngồi dậy. 
Cố Sanh Sanh vội kéo cà vạt anh: "Tôi chưa tìm được quà mà!" 
Thẩm Vọng bị ghì đến tái mặt, đành phải quay lại: "Buông tay." 
Cố Sanh Sanh thả cà vạt ra, tiếp tục sờ soạng trong ngực Thẩm Vọng. Thẩm Vọng này bụng nhỏ eo nhỏ, lồng ngực lại rộng lớn, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được luồng nhiệt độ mạnh mẽ, ấm như mặt trời, hoàn toàn trái ngược với khí chất lạnh lẽo khắc nghiệt trên người anh. 
Thẩm Vọng đè móng vuốt không an phận của Cố Sanh Sanh lại, trong mắt như ẩn chứa hai đốm lửa lớn: "Có phải em thiếu..." 
"Tìm được rồi!" Cố Sanh Sanh vừa reo lên vui vẻ, vừa lôi một hộp điểm tâm bé xinh từ túi áo vest của Thẩm Vọng ra. Vòng eo thon nhỏ gập một phát, dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát khỏi lòng Thẩm Vọng, hứng thú bừng bừng ngồi trên giường mở ra xem. 
Chiếc hộp điểm tâm có kích thước cỡ lòng bàn tay, bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-lao-dai-tan-tat/3452578/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.