"Thế thì tốt quá." 
Tạ Tử Khanh bước xuống từ xe bảo mẫu. Anh cột tóc đuôi ngựa cao, tay áo lông cừu bó chặt, thật xứng với danh xưng thiếu niên hào hoa phong nhã. Tiếc là lúc này sắc mặt anh không được tốt lắm, giống như vừa bị ai trêu chọc. 
Cố Vân Yên "a" một tiếng, cười nói: "Tử Khanh, từ đến nãy giờ anh vẫn nghỉ ngơi trên xe sao? Tôi với chị Sanh Sanh tán gẫu một chút, không ảnh hưởng đến anh chứ?" 
Tạ Tử Khanh mặt không cảm xúc nhìn cô. Cố Vân Yên tươi cười không ngớt, đưa trà sữa trong tay sang: "Chị Sanh Sanh muốn giảm béo, ly này cho anh." 
Tạ Tử Khanh không thèm chạm vào ly trà sữa lấy một lần: "Tôi cũng giảm béo." 
Chuyện Tạ Tử Khanh mỗi ngày ăn hai hộp cơm cả đoàn phim không ai không biết. Một câu này không thể nghi ngờ chính là không chừa cho Cố Vân Yên chút mặt mũi nào. 
Tuy là Cố Vân Yên nhưng cũng biết mất mặt chứ. Trước giờ nhân duyên của cô luôn thuận lợi, Cố Vân Yên thật sự không hiểu tại sao Tạ Tử Khanh lại ghét cô như thế. 
Cố Sanh Sanh thấy hai người nói chuyện liền len lén tránh sang một bên để rời đi, nhưng Tạ Tử Khanh lại lên tiếng gọi cô: "Đứng lại." 
Cố Vân Yên đảo mắt giữa hai người, mỉm cười thân thiện: "Tôi phải đi học thoại rồi, mọi người nói chuyện đi nhé." 
Cố Sanh Sanh xoay người, đối mặt với Tạ Tử Khanh. Tạ Tử Khanh không có ý định mở miệng, khiến Cố Sanh Sanh thầm hoảng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-lao-dai-tan-tat/3452574/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.