Cặp mắt hạnh vừa mới tỉnh ngủ của Cố Sanh Sanh mở to, nửa ngày sau mới hiểu được tình hình hiện tại.
Cô đè hẳn lên người Thẩm Vọng, giữa hai thân thể không có một kẽ hở nào, bởi vậy từng cử động hô hấp của Thẩm Vọng đều dễ dàng truyền qua cho cô, bao gồm cả cơ bắp cứng đờ của anh, khóe môi mím chặt, gân xanh ẩn hiện hai bên thái dương, còn có thứ gì đó chọc vào người cô nữa...
Đuôi mèo ư?
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra lại nhanh, Cố Sanh Sanh ngồi bật dậy, đồng thời nắm chặt hai tay Thẩm Vọng, giống như vừa có một cú nổ trên giường.
Thẩm Vọng: "...!!!"
Biểu cảm Thẩm Vọng có chút dữ tợn.
Nhìn khớp hàm cắn chặt cùng vầng tráng ướt đẫm mồ hôi của anh, Cố Sanh Sanh không biết phải làm sao: "Thẩm Vọng, anh có sao không vậy?"
Thẩm Vọng không lên tiếng, chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp.
Cố Sanh Sanh thấy hai bên thái dương tối tăm của Thẩm Vọng đều bị dính nước, cô nức nở: "Thẩm Vọng anh sao rồi, đừng làm tôi sợ mà..."
Cô không an phận đung đưa người, Thẩm Vọng lại rên lên một tiếng, anh nghiến răng gằn giọng: "Cô đè tôi."
Cố Sanh Sanh mới kịp phản ứng lại mình vừa ngồi lên chỗ nào.
"..." Cố Sanh Sanh giữ chặt hai tay Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng chật vật điều chỉnh ngữ khí lại bị Cố Sanh Sanh dùng sức ngăn cản, trước mắt một mảng tối sầm: "Còn chưa cút xuống?"
Cố Sanh Sanh tỉnh bơ: "Buông ra anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-lao-dai-tan-tat/3452543/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.