Mắt Cố Sanh Sanh sáng lấp lánh, vội hỏi tới: "Có điều cái gì?"
Thẩm Vọng nói: "Tôi muốn đi tắm."
Cơ thể sốt cao nên vã mồ hôi đầy người, mặc dù đang gữa mùa đông, nhưng đối với thói quen sạch sẽ từ xưa đến nay của Thẩm Vọng vẫn là không có cách nhịn được.
Cố Sanh Sanh "A" một tiếng, giọng điệu khó xử: "Nhưng anh còn chưa hết sốt mà. Đi tắm làm bệnh nặng hơn đó, mà bệnh nặng chỉ có thể tiếp tục ăn cháo loãng thôi, mà ăn như thế lại không đủ chất dinh dưỡng, rồi lại tiếp tục phát sốt..."
Lại lý sự cùn nữa rồi đây.
Thẩm Vọng lên tiếng chặn lời cô: "Muốn ngủ dưới đất?"
"... không muốn." Cái đuôi nhỏ liền cụp xuống.
Khóe môi Thẩm Vọng nhếch lên một nụ cười đắc thắng. Chợt nghe Cố Sanh Sanh nói tiếp: "Nhưng tôi cũng không muốn anh bị bệnh."
Thẩm Vọng đơ người. Những lời chân thành dứt khoát nói ra, trong lòng liền giống như bị bàn chân nhỏ của chú mèo con cào một cái.
Không đợi Thẩm Vọng kịp hoàn hồn, Cố Sanh Sanh đã tự giác từ ngực anh chui ra. Cô chập chạm nhích ra phía ngoài mép chăn, một tay vẫn im lặng nắm chặt vạt áo Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng khôi phục lại tinh thần, tách những ngón tay kia ra: "Đi xuống."
"Không đi." Nhân tại ốc diêm hạ*, Cố Sanh Sanh không đành lòng chịu khuất phục: "Chờ anh hết sốt rồi, tôi giúp anh tắm rửa. Được không?"
*Nhân tại ốc diêm hạ: ý nói khi bị người khác khắc chế phải biết tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-lao-dai-tan-tat/3452529/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.