Thẩm Đình Sâm lau giọt máu trên khóe mắt, cũng mượn cơ hội để lau thứ chất lỏng khác. 
“Ha ha, Thẩm Vọng nói đúng lắm, tôi đúng là một kẻ ngu xuẩn. Thế mà tôi lại quỳ xuống trước mặt anh ta xin tiền để bỏ trốn cùng em cơ đấy.” Thẩm Đình Sâm móc ra một tấm chi phiếu, mỉm cười tự giễu. 
Vẻ mặt của Cố Vân Yên lập tức đóng băng trong nháy mắt. Con số bên trên tấm chi phiếu đã vượt xa khỏi khả năng dự liệu của cô, từ đây xem như Cố Vân Yên cô đã có được cái nhìn mới về tài chính của Thẩm thị. Cố Vân Yên không tự chủ mà bước lên vài bước. 
Nhưng 1 giây sau, Thẩm Đình Sâm giơ tay lên, định xé tấm chi phiếu đi. 
“Đừng mà!” Cố Vân Yên thốt lên: “Đừng xé Đình Sâm! Em…” 
Thẩm Đình Sâm quay đầu nhìn lại, thấy Cố Vân Yên đang lảo đảo chạy về phía mình, trong lòng nhất thời dao động. 
Cánh tay của Cố Vân Yên bị Tần Chỉ nắm lại. 
Tần Chỉ cười lớn, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ một chút nào: “Em muốn đi với nó sao Vân Yên? Đừng quên Hoàng Phủ gia vẫn đang tìm em đó, vừa bước ra khỏi cánh cửa này, e là em…” 
Lúc này Cố Vân Yên mới giật mình nhớ ra, cô dừng chân, xoắn xuýt cắn môi, nén nước mắt nhìn Thẩm Đình Sâm, hi vọng anh có thể hiểu cho tình thế ngặt nghèo của mình. 
“Đình Sâm, đi cùng em sẽ chỉ làm anh bị liên lụy, sẽ tốt hơn cho anh nếu không dính dáng gì đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/3516636/chuong-154.html