Có lời cam đoan của Thẩm Vọng, ông cụ Thẩm xốc lại tinh thần, trở về sảnh tiệc.
Cố Sanh Sanh hỏi Thẩm Vọng: “Sắp đến giờ bắt đầu lễ đính hôn rồi, người về có kịp không thế?”
Thẩm Vọng chậm rãi đáp: “Anh đã cho người tìm nó từ sớm rồi.”
“Hả?!” Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt, “Anh gian xảo quá đi!”
Thẩm Vọng cào cằm Cố Sanh Sanh, nói một cách tao nhã: “Quá khen.”
Cố Sanh Sanh: “Tìm được Thẩm Đình Sâm rồi, còn Hoàng Phủ Du Du thì sao?”
Thẩm Vọng: “Không cần lo lắng cho cô ta. Hoàng Phủ phu nhân quan tâm mặt mũi của Hoàng Phủ gia hơn chúng ra rất nhiều, rồi sẽ phải đưa cô ta đến thôi.”
Cố Sanh Sanh khó hiểu hỏi lại: “Vậy lễ đính hôn này còn ý nghĩa gì nữa?”
Khóe miệng lạnh căm của Thẩm Vọng cong lên thành một nụ cười, tựa như cảm thấy câu hỏi vừa rồi của Cố Sanh Sanh thật đáng yêu: “Bảo vệ danh dự của hai gia đình, đây chính là ý nghĩa lớn nhất.”
Cố Sanh Sanh bỗng nhiên bước hụt, hôn lên môi Thẩm Vọng “tách” một tiếng.
Hơi thở ngọt ngào thơm tho phả vào mặt, một cảm giác mềm mại như cánh hoa từ đôi môi truyền đến, chút sự lo lắng thoáng qua liền tan biến đi hết, trái tim chỉ còn yêu thương ngập tràn: “Em —”
Ít có khi được thấy Thẩm Vọng cạn lời như thế này, anh khóa sau gáy Cố Sanh Sanh, ra sức nhào nặn, lực độ hệt như chơi đùa với mèo con: “Chờ đến đêm đã.”
Ánh mắt của Cố Sanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/3516621/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.