Thẩm Đình Sâm buột miệng thốt ra:
"Sanh Sanh!"
Các thực khách đều bị âm thanh này làm giật mình, ào ào nhìn qua.
Ý cười của Cố Vân Yên cứng đờ trên khuôn mặt, theo hướng mắt hắn nhìn qua, nhưng lại không thấy gì:
"Đình Sâm, anh thấy...chị Sanh Sanh à?"
Thẩm Đình Sâm nhìn chăm chú hướng vừa rồi. Dưới ánh mặt trời, người đến rồi lại đi, không nhìn ra dáng người mỹ lệ kia đâu nữa.
Cố Vân Yên kinh ngạc nói:
"Chị Sanh Sanh bây giờ ở biệt thự của anh trai anh mà?"
Đúng, hiện tại Cố Sanh Sanh đã là vợ anh trai hắn, làm thế nào xuất hiện ở đây được? Thẩm Đình Sâm hô hấp phập phồng, chậm rãi ngồi xuống:
"Chắc anh nhìn nhầm rồi"
Nhất thời hai người không nói chuyện.
Cố Vân Yên cắn môi, ảm đạm nói:
"Chắc anh ăn mấy thứ này không quen nhỉ? Thật xin lỗi, từ nhỏ em đã không có nhiều tiền tiêu vặt, chỉ có đủ tới mấy quán ven đường này ăn chút đồ ngon. Không giống như chị Sanh Sanh, chị ý là hòn ngọc quý trong nhà giàu, chắc có thể được ăn những thứ tốt nhất..."
Nếu là ngày thường, Thẩm Đình Sâm nghe sẽ thấy đau lòng thay cô ở nhà họ Cố gặp phải bất công. Lúc này lại thất thần:
"Hả? Em nói gì cơ?"
"Không, không có gì"
Cố Vân Yên gục đầu xuống.
Thẩm Đình Sâm cũng không chú ý tới cô ta.
Bánh bao súp cuối cùng cũng lạnh, mỡ lợn gợn đông ở nước chấm, khiến người ta ăn không vào. Thẩm Đình Sâm giơ tay nhìn đồng hồ, mở miệng:
"Không còn sớm nữa, anh đưa em về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/231167/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.