Editor: Rii 
_______________________ 
"Thẩm Vọng, Thẩm Vọng, anh ngủ rồi sao?" 
Không có âm thanh nào đáp lại câu hỏi của cô. 
Cố Sanh Sanh chống tay ngồi dậy, ghé qua mép giường nhìn hắn. Nhờ tia chớp ngoài cửa sổ, cô có thể thấy được Thẩm Vọng đang dùng một tay che mắt, mím mím đôi môi tái nhợt, nếu không nhìn thấy lồng ngực hắn ngẫu nhiên phập phồng, cô cũng khó có nhìn ra được hắn là người sống. 
Dẫu trời không có gió những những bức rèm nhung tự động lay lay, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng kêu thê lương như ma khóc quỷ hờn. Cố Sanh Sanh sởn tóc gáy, lộc cộc chui vào trong chăn của Thẩm Vọng. 
Thẩm Vọng: "........." 
Cố Sanh Sanh dính sát vào Thẩm Vọng, tim cô đập dồn dập như muốn nhảy khỏi cổ họng. Cô sợ ma quỷ, cũng sợ sấm sét ầm ầm, nhưng trên hết thảy, cô lại càng sợ tòa cổ trạch âm trầm u ám này. So với những cái đó, Thẩm Vọng dù gì cũng là người sống. 
Cố Sanh Sanh không nặng không nhẹ nép vào người Thẩm Vọng, thơm tho mềm mại, thân thể như chứa đựng vô vàn sức sống, no đủ giống như một trái mật đào. 
Cô vừa tắm xong, cỗ nước hoa nồng nặc gay mũi cùng mùi son phấn đã biến đi đâu mất, chỉ dư lại một mùi hương tường vi nhàn nhạt tỏa trong không khí. 
Niệm chưa động, dục trước khởi. Thân thể vừa mới yên lặng được hồi lâu, đột nhiên lại tiếp xúc da thịt, thân thể hắn bỗng truyền đến một dòng điện lưu tê dại. 
Bên tai của Cố Sanh Sanh đột nhiên vang lên một tràng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/231158/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.