Edit: hanthy915
Thẩm Vọng cởi nút áo của Cố Sanh Sanh, bàn tay từ từ lướt qua từng tấc da thịt, hành động không mang theo chút du͙ƈ vọиɠ nào, chỉ là đơn thuần kiểm tra xem cô có bị thương không.
Cố Sanh Sanh vừa mới trải qua một trận khiếp sợ, lúc này ngoan ngoãn ngồi yên để Thẩm Vọng tùy ý vuốt ve, hai mắt nhìn anh không chớp, hết sức tin tưởng.
Ánh đèn trong khoang xe mờ ảo, Cố Sanh Sanh sáng như ánh trăng, bả vai có một dấu ngón tay màu đỏ nhàn nhạt do Thẩm Vọng để lại. Anh khép chặt vạt áo Cố Sanh Sanh rồi nặng nề thở ra một hơi.
"Chút xíu nữa thôi là rách mặt em rồi." Cố Sanh Sanh ôm cổ Thẩm Vọng tố cáo, "Còn cắt tóc em nữa."
Cố Sanh Sanh bị mất vài sợi tóc, may mà tóc cô vốn dày sẵn, cho nên nhìn không thấy có gì khác thường.
Thẩm Vọng cúi đầu áp sát mặt Cố Sanh Sanh, sống mũi cao thẳng chạm vào cô đầy trìu mến: "Sanh Sanh chịu oan ức, anh sẽ giúp em trút giận, đám người đó... một người cũng không bỏ qua."
Ánh mắt Thẩm Vọng lộ ra sát khí nồng nặc, song giọng anh vẫn rất ôn nhu, Cố Sanh Sanh bị âm thanh trầm ấm này mê hoặc, cô ngẩng đầu lên tìm môi Thẩm Vọng nhưng hôn không tới, chỉ chạm được chiếc cằm cương nghị lún phún râu, Cố Sanh Sanh bị nhột liền phàn nàn một tiếng rồi tránh ra.
Thẩm Vọng giữ chặt sau cổ Cố Sanh Sanh, bàn tay không ngừng xoa nắn làn da nhẵn nhụi, anh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/1021677/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.