Cố Sanh Sanh bị ép ngồi chính giữa Thẩm Vọng và ông cụ Thẩm, cô lén lút nhìn Thẩm Vọng một cái. Thẩm Vọng yên lặng nhìn thẳng màn hình, đường cong sườn mặt anh tuấn sắc bén, nhìn không ra vẻ mặt lúc này.
Cố Sanh Sanh không nhịn được mà cảm thấy hồi hộp, lúc thì sợ mình trang điểm quá nhẹ nên lên hình không được xinh đẹp, khi thì lo lắng mình diễn quá tệ. Tóm lại, tí nữa mà Thẩm Vọng dám lộ ra một chút ý cười cợt cô thì cô sẽ lập tức bơ anh luôn!
Thẩm Vọng cảm nhận được ánh mắt của Cố Sanh Sanh, nên khẽ siết chặt tay cô, cho cô một nụ cười trấn an. Cố Sanh Sanh dùng sức rút tay ra nhưng không được vì Thẩm Vọng nắm rất chặt.
Cố Sanh Sanh bực bội cào lòng bàn tay anh, nhéo một cái mạnh. Thẩm Vọng vẫn bất động ngồi đó, đầu lông mày cũng chẳng thèm nhúc nhích, anh kéo áo khoác ra, nhét tay Cố Sanh Sanh vào trong ngực.
Mười ngón tay đan xen nhau.
Ông cụ Thẩm và đám người Thẩm gia đang ngồi xung quanh, hành động thân mật trước nhiều người thế này khiến gò má của Cố Sanh Sanh đỏ bừng lên. Đáng ghét thật, Thẩm Vọng chắc chắn biết cô thích sĩ diện, sẽ không làm loạn trước mặt ông nội.
Cố Sanh Sanh suy nghĩ miên man, đoạn dạo giới thiệu đầu phim đã kết thúc, khung cảnh đầu tiên xuất hiện.
Chim đại bàng sải cánh trên bầu trời. Dưới chân núi tuyết trắng xóa, một thiếu niên với trang phục rách rưới chật vật bò lết, phía bên kia, một đám nam nữ đội mũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/1021648/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.