Cố Sanh Sanh ghé vào lồng ngực Thẩm Vọng, ngẩng đầu nhìn anh: "Lão Lâm nói hai mắt của anh đã phục hồi gần như hoàn toàn rồi, nhưng vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra một chút. Còn có chân anh, cũng phải kiểm tra luôn." 
"Không đi." 
"Trời đất, thì ra anh có bệnh sợ bác sĩ!" 
"Ừ." 
Mặc kệ Cố Sanh Sanh có làm nũng như thế nào, hứa hẹn làm đồ ăn ngon cho anh này nọ, Thẩm Vọng vẫn hai chữ: "Không đi." 
Cố Sanh Sanh đưa đẩy nửa ngày, thấy Thẩm Vọng vẫn ngoan cố bất chấp, liền thoát khỏi lòng anh, úp mặt xuống nệm không nhúc nhích. 
Thẩm Vọng bình chân như vại xử lý công việc, ngón tay thon dài gõ bàn phím rất có tiết tấu, chốc lát lại ngừng lại liếc nhìn Cố Sanh Sanh. 
Cố Sanh Sanh vẫn nằm dài, làm mèo con tự kỷ. 
Thẩm Vọng sợ cô tự buồn chết mình, nên kéo chân Cố Sanh Sanh gãi nhẹ. 
Cố Sanh Sanh cười khanh khách, lại vội nhịn xuống, đạp chân để tránh ra, quyết tâm giận dỗi đến cùng. 
Chân cô nhẵn nhụi, lực đạo tạo ra chẳng mạnh bao nhiêu, giống như bị chân mèo có đệm thịt dẫm vào. 
"... Qua mấy ngày nữa đi." Thẩm Vọng thu nắm tay. 
Cố Sanh Sanh lập tức quay đầu lại: "Hôm nay đi luôn." 
Thẩm Vọng trầm mặc không nói, anh không nghĩ Cố Sanh Sanh có thể dễ dàng lay động quyết định của mình đến như vậy. Cố Sanh Sanh lại lôi kéo vạt áo anh: "Thẩm Vọng, Thẩm Vọng ---" 
"Đủ rồi." Thẩm Vọng đóng laptop, sắc mặt âm tình bất định, "Không được làm nũng nữa." 
Cố Sanh Sanh im lặng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/1021622/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.