Cố Sanh Sanh đẩy Thẩm Vọng xuống lầu ăn sáng. 
Hôm nay ánh nắng rất tốt, hai người ăn cháo xong rồi đi phơi nắng tản bộ trong sân. Cây cối trong vườn hoa được thợ làm vườn chăm sóc hết sức kỹ lưỡng, hoa lá tươi tốt, còn có mấy nụ hoa hồng mới nhú rất đẹp. 
Cố Sanh Sanh ngắt một bông hồng cài bên mang tai, quay sang khoe với Thẩm Vọng: "Đẹp không?" 
Thẩm Vọng giương mắt nhìn cô, cánh hoa đỏ tươi như máu ánh lên da thịt trắng bạch, quả nhiên là người đẹp hơn hoa. 
Anh ngoắc ngón tay, Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn cúi người xuống: "Sao thế?" 
Thẩm Vọng điều chỉnh bông hoa kia một chút, bàn tay anh lướt nhẹ qua vầng trán trơn bóng của cô rồi dừng lại trên búi tóc độc đáo: "Ai búi cho em đây?" 
"Tôi tự làm đó." Cố Sanh Sanh đắc ý lắc đầu. 
Tóc Cố Sanh Sanh đen như mây, tùy tiện lấy vài lọn quấn thành một búi, cố định lại bằng kẹp tóc trân châu nho nhỏ, rất có phong cách cổ đại. 
Thẩm Vọng nhàn nhạt nói: "Rất đẹp." 
"Nói tôi hả?" Cố Sanh Sanh vui sướng quay đầu lại. 
Thẩm Vọng: "Nói hoa." 
Cố Sanh Sanh tức giận gỡ cành hoa xuống, ném thẳng vào mặt Thẩm Vọng. 
Thẩm Vọng tiếp bông hoa, đưa lên trước mũi hít nhẹ một hơi, đáy mắt hiện lên ý cười bỡn cợt. 
Cố Sanh Sanh bực bội: "Không thèm quan tâm anh nữa. Tôi muốn đi làm cơm trưa!" 
Thẩm Vọng cũng muốn xử lý ít chuyện công việc, liền gật đầu: "Trưa nay muốn ăn cá chua ngọt." 
Cố Sanh Sanh khoanh tay trước ngực: "Hôm nay anh không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/1021620/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.