"Lại làm nũng." Từng câu từng chữ lạnh như băng, bàn tay bị cô nắm vẫn chưa được thả ra.
Tài xế nhìn mặt đoán ý, mở cửa xe. Cố Sanh Sanh nhấc tà váy, mang theo một thân lạnh lẽo chui vào.
Thẩm Vọng vẫn không nhúc nhích, không có ý định nhường chỗ cho cô.
Cố Sanh Sanh đảo mắt: "Phiền anh nhường chỗ chút nào."
Thẩm Vọng hờ hững nhìn cô, như một ngọn núi sừng sững chắn trước người. Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi một lúc, quyết định nhấc chấc vượt qua Thẩm Vọng bò vào ghế phía trong.
Một chân cô bước qua, tà váy dài đỏ tươi rơi xuống ống quần tây màu xám phẳng phiu của anh, vừa chống tay lên thành ghế để thu chân còn lại vào, đột nhiên dưới eo bị một lực mạnh mẽ giữ chặt, cả cơ thể không tự chủ được ngã lên đùi Thẩm Vọng.
"Ối! Anh làm gì vậy?" Cố Sanh Sanh giãy giụa trở người, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, đuôi mắt có màu sắc như cánh hoa đào.
Thẩm Vọng bỗng thấy hồi hộp trong lòng. Anh giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo khóe mắt, rồi dừng lại trên cánh môi đỏ chót của cô. Ánh mắt Cố Sanh Sanh mê man, hàng lông mi thoáng run rẩy, nhưng vẫn ngoan ngoãn không tránh khỏi tay anh.
Lần đầu tiên anh thấy một Cố Sanh Sanh như thế này, một thân áo đỏ, mắt tựa hoa đào, ngây thơ quyến rũ, như tiểu yêu tinh tu luyện thành hình người, mỉm cười ma mị chỉ đường cho các thư sinh đi lạc đi thẳng vào núi.
Mới vừa nãy, cô đã dùng chính ánh mắt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/1021615/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.