Cố Sanh Sanh lấy áo khoác mặc thêm cho Thẩm Vọng, đẩy anh cùng xuống lầu. Vừa đến nơi đã ríu ra ríu rít: "Đúng là vận động tiêu tốn thể lực, đói quá đi mất." 
Thẩm Vọng mỉa mai: "Ừ, vất vả cho em rồi." 
Cố Sanh Sanh tưởng thật đáp lại: "Anh cũng thế mà. Làm phục hồi chức năng nhất định phải tăng cường dinh dưỡng, trưa nay phải làm cho anh mấy món bồi bổ thân thể mới được." 
Thẩm Vọng mỉm cười, lạnh lùng hỏi lại: "Em cảm thấy tôi cần bổ thận ư?" 
*Cụm từ 补身 – bồi bổ thân thể và 补肾 – bổ thận đều phát âm là bǔshēn. 
Cố Sanh Sanh còn chưa trả lời, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói xa lạ: "Chào tiên sinh, chào phu nhân ạ!" 
Khóe môi Thẩm Vọng lập tức thu lại. Từ lầu 3 xuống lầu 2, chỗ nào cũng có người hầu tiến đến chào hỏi, khí tức xung quanh Thẩm Vọng lạnh xuống vài phần, dọa đám người hầu sợ đến mức không dám thở mạnh. 
Chờ hai người trở lại phòng ngủ, Thẩm Vọng muốn đi tắm nên sai Cố Sanh Sanh cởi đồ giúp mình. Cố Sanh Sanh không muốn, hai người còn đang lôi lôi kéo kéo, đột nhiên có một cô gái đẩy cửa bước vào. 
"A! Xin lỗi tiên sinh, xin lỗi phu nhân, tôi không biết hai người đang ở trong phòng..." 
Nữ giúp việc hoảng sợ, đồ vật trên tay rơi xuống đầy sàn nhà, cô gái liều mạng xin lỗi, giọng nói nhút nhát khiếp đảm. 
Cố Sanh Sanh gạt cánh tay đang đặt trên eo mình của Thẩm Vọng ra, quay đầu lại nói: "Không sao, cô ra ngoài đi." 
Nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-voi-dai-lao-tan-tat/1021597/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.