Tối hôm đó, phòng bệnh của Tịch Phi Phi vô cùng náo nhiệt.
Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi thay nhau tra hỏi Tịch Bạch, Tịch Bạch yên lặng ngồi trêи sô pha, một lời cũng chưa nói.
“Xem ra những đạo lý mà mẹ đã dạy cho mày đều vô nghĩa cả.” Đào Gia Chi phẫn nộ nói: “Mày lại biến thành cái dạng này, quả thật khiến cho mẹ quá thất vọng!”
Tịch Minh Chí nói: “Nếu mày cự tuyệt truyền máu cho chị gái mình thì mày không phải là con gái của chúng ta. Hai người chúng ta sẽ không bao giờ nuôi dưỡng mày nữa!”
Tịch Bạch nghe vậy, sắc mặt rốt cuộc cũng có chút biến hóa, cô đứng lên: “Bây giờ tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, về sau tôi và các người. . . Sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa.”
Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí thấy cô đã quyết tâm muốn cùng bọn họ phân rõ giới hạn, lập tức đổi ý. Tịch Minh Chí bước lên một bước, kéo cổ tay Tịch Bạch: “Không được đi!”
Tịch Bạch tức giận quay đầu, nhấn mạnh từng chữ: “Các người lại muốn giam giữ tôi ư?”
“Mày nói cái gì, hai chúng ta đã nhốt mày khi nào?”
Trong lúc mọi người đang ầm ĩ với nhau thì Tịch lão thái thái đột nhiên bước vào, lên tiếng: “Buông nó ra!”
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Tịch Minh Chí buông tay Tịch Bạch ra, có chút kinh ngạc: “Mẹ đến thăm Phi Phi à?”
Tịch Bạch chạy đến bên người bà nội, trợ lý Tần lập tức bảo hộ cô ở phía sau.
“Một đêm không ngủ phải không?” Tịch lão thái thái nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-trong-long-anh/765166/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.