Tịch Bạch thống kɧօáϊ khóc lóc một hồi, sau đó đem toàn bộ nước mắt cọ hết lên áo của Tạ Tuỳ, bờ vai cậu thiếu niên vì vậy mà ẩm ướt một mảng lớn.
Cô buông cậu ra, hít mũi, cảm thấy bản thân có chút ý tứ không tốt nên đã lấy khăn tay từ trong túi ra, thay cậu lau đi bả vai ướt át kia.
Tạ Tùy cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay trắng nõn.
Tịch Bạch nhìn ra được bên trong đôi mắt thâm thúy kia là một loại hàm xúc nào đó vừa có chút thành kính và cũng vừa có chút nghiêm túc.
“Em tin anh, như vậy là đủ rồi.”
Tạ Tùy không bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần Tiểu Bạch nguyện ý tin tưởng cậu, điều này đã trở thành cả thế giới của cậu rồi.
Tịch Bạch rút tay về, xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng của mình: “Bài thi Tiếng Anh đâu rồi, cho em nhìn một chút?”
“A!”
“Cả đáp án và đề thi đều đưa hết cho em, để em xem anh đã sai ở chỗ nào!”
“…”
“Chờ anh một chút.” Tạ Tùy luống cuống đứng dậy, chạy đến bên cạnh chiếc thùng rác, nơi cậu mới vừa vứt bài thi tiếng Anh đi. Cậu bịt mũi, thò tay vào nhặt lấy bài thi mà mình đã vò nát ra ngoài.
Tạ Tùy mở bài thi ra, nói với Tịch Bạch: “Đừng chạm vào, anh cầm cho em xem là được.”
Tịch Bạch nhìn từng ngón tay của cậu vừa tùy tiện, lại ghét bỏ vuốt thẳng bài thi của mình, đưa nó đến trước mặt cô, nghĩ cũng biết nó đã bị cậu “ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-trong-long-anh/765163/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.