“Tịch Bạch, bên ngoài rất lạnh, em không nên chạy loạn, sẽ bị cảm đấy.” Lệ Sâm đuổi theo cô ra bên ngoài đại sảnh, thuận tay cởi áo khoác của mình ra, muốn mặc vào cho cô. 
Thang máy vừa mở, Tịch Bạch lập tức xông ra bên ngoài cửa chính. 
Từng cơn gió lạnh buốt thấu xương thổi đến, cô kìm lòng không đặng mà run lên một chút, trong nháy mắt, toàn thân trở nên lạnh lẽo, ngay cả máu cũng muốn đông cứng lại. 
Thật sự rất lạnh. 
Nhưng Tạ Tùy cứ như vậy mà đứng ở đây, đứng hơn vài giờ liền. 
Tịch Bạch đỏ bừng mắt, cô đi qua đường cái đối diện nhưng lại phát hiện chỗ này đã không còn một bóng người, chỉ còn lại dấu vết nhạt nhòa của lốp chiếc xe đạp dưới trời tuyết trắng xóa. 
Tạ Tùy đã bỏ đi. 
Lệ Sâm vội vàng chạy đến, dùng áo khoác của mình bao lấy thân thể mỏng manh của Tịch Bạch. 
“Em điên rồi sao?” Giọng điệu của anh ta rất gấp gáp: “Trời lạnh như vậy, em muốn bị đông cứng thành khối băng hả?” 
Tịch Bạch mắt điếc tai ngơ, lấy di động ra, run rẩy bấm số của Tạ Tùy: “Cậu đang ở đâu?” 
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh gào thét của tiếng gió. 
Thật lâu sau, Tạ Tùy nhẹ nhàng lẩm bẩm bâng quơ: “Đi về.” 
“Sao vậy, ai bảo cậu đứng ở bên dưới chờ chứ?” Giọng nói Tịch Bạch mang theo tiếng khóc nức nở, cô xoa xoa mũi, cắn chặt răng, không để cho nước mắt mình rơi xuống: “Cậu làm sao vậy. . .” 
Tạ Tùy nghe cô gái nhỏ vẫn lập đi lập lại mấy chữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-trong-long-anh/765151/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.