*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: JIN XUAN
Sáng sớm, Tịch Bạch sớm hoàn tất rửa mặt, xuống lầu ăn sáng.
Dì giúp việc có tay nghề vô cùng tốt, bữa sáng đặc biệt phong phú, có sữa, bánh mì nướng, còn có sữa đậu nành trứng gà cùng bánh bao, xem như trung tây kết hợp.
Hiện tại Tịch Bạch thật yêu quý chính mình khỏe mạnh, cô chịu đủ những năm tháng thảm khốc bị bệnh thiếu máu kia tra tấn, sống lại một lần, quan trọng nhất vẫn là khỏe mạnh, thân thể sụp đổ thì cái gì cũng đều không có.
Cô ăn điểm tâm xong, đeo balo muốn đi học, Tịch Phi Phi mới ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu.
Đào Gia Chi nhịn không được nói: "Phi Phi, con xem em con hôm nay thức sớm ăn sáng, con tại sao lại ngủ nướng."
"Ai da, mẹ, con mệt." Tịch Phi Phi làm nũng.
Mẹ trìu mến xoa xoa tóc của cô ấy: "Mau ăn ít đồ, đến trường nhanh, bị muộn rồi."
"Không muộn được, để tài xế Trương đưa con đi."
Đào Gia Chi nói với Tịch Bạch: "Bạch Bạch con đợi chị đã, đợi một lúc tài xế đưa các con cùng đi đến trường học."
"Không cần, con chạy xe đạp." Tịch Bạch đã mang vào giày thể thao màu trắng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đào Gia Chi nhìn bóng dáng Tịch Bạch, nói với Tịch Phi Phi: "Em con giống như có chút thay đổi."
Tịch Phi Phi đang bận rộn nhắn WeChat, hoàn toàn không nghe thấy lời của bà.
Tịch Bạch khéo léo gấp xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-trong-long-anh/253818/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.