Ngày hôm sau là thứ Bảy, Từ Tinh Miên vẫn thức dậy đúng 7 giờ như đồng hồ sinh học của mình. Cô tỉnh lại bên cạnh người đàn ông đang nhắm mắt, một tay đặt bên hông cô, ôm cô từ phía sau. Cô nhóc trong lòng vừa động đậy, Hoắc Thừa Kiêu đã tỉnh lại, nhưng anh vẫn nhắm hai mắt, muốn xem xem cô sẽ làm gì. Từ Tinh Miên cẩn thận xoay người lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mũi người đàn ông ấy, từ sống mũi lên giữa hai lông mày, cuối cùng lấy tay sờ vào lông mi cong vút. Vì sợ sẽ đánh thức anh, cô bé rút tay lại, lẳng lặng nhìn anh. Hoắc Thừa Kiêu không nhịn được, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong rõ ràng: “Còn muốn sờ nữa không?” Đột ngột không kịp phòng ngừa, bốn mắt nhìn nhau. Từ Tinh Miên không ngờ anh đang giả vờ ngủ, con mắt trong veo hơi trợn tròn lên: “Anh tỉnh rồi.” Hoắc Thừa Kiêu kéo tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay mình, giọng mũi vừa mới tỉnh dậy: “Ngủ thêm lát nữa đi.” Vừa dứt lời, điện thoại trên tủ ở đầu giường vang lên, anh nhăn mày, muốn xem tên khốn nào dám phá đám giấc ngủ của ông đây. … Điện thoại hiển thị: Cố Trạch. Là trợ lý mà ông nội Hoắc cử cho anh, hai tám tuổi, tốt nghiệp đại học nổi tiếng ở Mỹ, kinh nghiệm làm việc khá phong phú, ông rất hy vọng anh ta có thể làm việc bên cạnh anh, hỗ trợ anh nhiều hơn. Ưu điểm thì nhiều, còn khuyết điểm… Chính là quá nghiêm túc. Cố Trạch ở bên đầu dây kia nề nếp nói: “Chủ tịch Hoắc nghe nói ngài đã xuất viện, bảo tôi đưa ngài tới công ty làm quen hoàn cảnh.” Hiện giờ Gia Hối đang có gió Tây áp đảo thế thượng phong. Hai tháng Hoắc Thừa Kiêu bị bệnh, ông nội Hoắc cũng chẳng rảnh canh chừng công ty, một lòng hướng đến cháu trai đang bị thương nghiêm trọng, mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều cho ba anh và vợ chồng Hoắc Đinh xử lý. Quách Phó tổng càng thêm một tay che trời, thực lực đã khác xưa. Hoắc Thừa Kiêu bất đắc dĩ nói: “Trợ lý Cố, bây giờ là 7 giờ sáng, tôi nhớ giờ làm công ty là 9 giờ mà nhỉ?” Cố Trạch rất biết lắng nghe: “Đúng vậy, từ thành phố B về đến Thân Thành cần 2 giờ đi xe.” Hoắc Thừa Kiêu lập tức tắt máy. Từ Tinh Miên nằm cạnh có nghe được một chút:”Anh phải về Thân Thành à?” Hoắc Thừa Kiêu bực bội xoa đầu hai cái, kéo cô ấn vào trong lòng lần nữa: “Kệ, ngủ đã.” Từ Tinh Miên nghiêm túc nói: “Em thấy đối phương rất nghiêm túc ấy, có phải có việc cần anh về xử lý không?” Dù sao người đàn ông trước mặt này không còn là ông chủ tiệm mì nhỏ nữa, là một người thừa kế xí nghiệp hàng đầu về ăn uống. Giống như lịch trình của anh trai cô lúc trước, mỗi ngày được ngủ đủ giấc đã là nhàn nhã rồi. Hoắc Thừa Kiêu suy nghĩ xem xem nên nói với cô nhóc như nào để cô không phải buồn, vừa mới gặp nhau được một ngày, anh đã phải vội vã quay về Thân Thành. Nhưng nếu không về, có lẽ chẳng mấy ngày nữa Gia Hối sẽ đổi họ thành họ Quách luôn mất. Từ Tinh Miên nhìn Hoắc Thừa Kiêu, trong nháy mắt đã hiểu được ý định của anh. “Em không sao mà, hết tháng ba năm sau nữa là về rồi.” Cô tiến lại gần, đôi tay ôm lấy mặt anh: “Anh có thể trở về, em đã vui vô cùng rồi.” Hoắc Thừa Kiêu cảm động, không nhịn được cúi xuống hôn cô. Từ Tinh Miên nhanh nhẹn che miệng lại, ngọng nghịu nói:”Em chưa đánh răng đâu, không hôn.” Hai người ôm nhau một lát, cửa phòng bị gõ, Hoặc Thừa Kiêu mang dép lê ra mở cửa, Cố Trạch đứng bên ngoài trên tay cầm hai bộ âu phục. Tù Tinh Miên xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt, nghe thấy âm thanh, cô thò cái đầu nhỏ ra hỏi: “Ai vậy anh?” Cố Trạch đi sau ông chủ tiến vào, nghe thấy tiếng nói mềm mại của một cô bé, đôi mắt không lúc nào gợn sóng hiện lên sự kinh ngạc nhè nhẹ. “Chào cô, tôi là trợ lý của ngài Hoắc.” Trong miệng Từ Tinh Miên còn ngậm bàn chải, thoải mái chào hỏi một cái, sau đó cô thu cái đầu nhỏ đáng yêu vào trong tiếp tục rửa mặt. Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, nhìn Cố Trạch một cái: Bạn gái tôi đấy, đáng yêu không? Cố Trạch đẩy mắt kính, tuân thủ nguyên tắc đi làm không quản việc tư, vân đạm phong khinh kéo lại chủ đề chính: “Ngài Hoắc, hai bộ âu phục này đều do Chủ tịch tự mình đặt may riêng cho ngài. Về sau trước khi đi làm tôi sẽ phụ trách việc chuẩn bị quần áo cho ngài.” Hoắc Thừa Kiêu càng nghe càng thấy không đúng: “Những việc này ông cũng bảo anh làm sao?” Cố Trạch không đổi sắc mặt trả lời: “Chủ tịch Hoắc nói việc này vốn nên do phu nhân ngài chuẩn bị, nhưng thấy ngài bây giờ chưa lập gia đình, cho nên việc này do tôi làm.” Hoắc Thừa Kiêu yên lặng nhưng trong đầu đã tính được cái công thức: Công việc của vợ chưa cưới = công việc của Cố Trạch, vợ chưa cưới = Cố Trạch? Lúc trước ông nội cho anh xem tư liệu, Cố Trạch hai tám tuổi, chưa từng có bạn gái. Đồng tử Hoắc Thừa Kiêu co quắp, như là ngộ ra điều gì đó. Cố Trạch mỉm cười: “Ngài Hoắc, ngài xem hôm nay mặc bộ nào ạ?” Là một thẳng nam đẳng cấp vũ trụ, Hoắc Thừa Kiêu không cảm xúc nhận lấy bộ quần áo trong tay anh ta: “Về sau ngoại trừ công việc, anh không cần quan tâm việc khác, đặc biết mấy việc chọn cà vạt như này.” Cố Trach kiên nhẫn nghe lời: “Vâng.” Hoắc Thừa Kiêu xoay người đi vào phòng thay đồ: “À. Đúng rồi, tôi có bạn gái rồi.” Trên trán Cố Trạch hiện lên ba dấu hỏi chấm??? … Hoắc Thừa Kiêu đưa Từ Tinh Miên về trường học trước, anh bảo tài xế dừng xe lại ở cổng trường, nắm tay cô đi một đường về ký túc xá. Mới gặp ngày hôm qua, mới xác định quan hệ, hôm sau đã phải chia xa. Tuy Từ Tinh Miên ngoài miệng hào phóng suy nghĩ vì anh, nhưng trong lòng vẫn chẳng dễ chịu như cũ, người mất tích hai tháng lại không thể gặp mặt thời gian dài nữa. Hoắc Thừa Kiêu thân mật véo chóp mũi cô: “Anh sẽ dành thời gian tới thăm em.” “Được.” Cô nhóc cúi đầu xuống, giống như một cây cải nhỏ: “Anh không cần đến đâu, rảnh rỗi nhớ nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mình mệt mỏi quá.” Hoắc Thừa Kiêu gật đầu đồng ý. “À đúng rồi, em gọi điện cho anh mà lúc ấy anh không nhận được, anh nhớ gọi lại cho em nhé.” Từ Tinh Miên đi được một bước, đột nhiên nhớ tới việc này, cô xụ mặt yêu cầu. Trong lòng Hoắc Thừa Kiêu cảm thấy rất ấm áp, có một người trước sau luôn nhớ anh, loại cảm giác này không sao miêu tả ra được. 11 giờ trưa tới Thân Thành, dưới tầng tổng bộ Gia Hối, giám đốc bộ phận đã chờ sẵn ở cửa, đợi tổng giám đốc tân nhiệm. Ông nội Hoắc cách chức con trai mình, nửa năm nay phong độ sa sút, ba miếng đất sắp đến tay, cuối cùng lại trơ mắt bị người ta cướp mất, cục tức này nuốt không trôi nổi. Hoắc Thừa Kiêu thay thế vị trí của ba anh, không ít người trong công ty đồn thổi, nói vốn Hoắc tổng không được coi trọng, vị Hoắc tổng nhỏ này mới là chủ Gia Hối tương lai. Cũng có người phản bác, Gia Hối nhà họ Hoắc, con trai hay bố làm chủ cũng như nhau thôi. Buổi chiều có một hội nghị cấp cao, Hoắc Thừa Kiêu làm quen đơn giản các bộ phận chủ quản. Trước khi rời đi, anh gọi Quách phó tổng lại. Bây giờ Hoắc Đinh là tổng thư ký, cũng ở lại đi theo. Hoắc Thừa Kiêu liếc cô ta một cái: “Tôi tán gẫu với Quách phó tổng một chút.” Hoắc Đinh ôn hòa mở miệng: “A Kiêu, có việc gì chị không thể nghe sao?” Quách Phó tổng: “Không có gì đâu, em về trước đi, anh nói với Thừa Kiêu hai câu.” Hoắc Thừa Kiêu không thích người không thân thiết cố ý lôi kéo làm quen, gọi thẳng tên anh như thế: “Quách Phó tổng, ở đây là công ty, hiện tại tôi là cấp trên của anh.” Vì bị nhắc nhở nên người đàn ông kia lập tức thu lại ý cười: “Vâng, Tiểu Hoắc tổng.” Hoắc Đinh cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn một cái, rời đi trong bất an. Hoắc Thừa Kiêu mở báo cáo công việc nửa năm ra: “Quách Phó tổng phụ trách ba lô đất kia đều bị mất sạch, không biết có phải năm nay anh ăn no quá, đến đầu óc cũng ăn luôn rồi à.” Không chút nể tình nói thẳng vào mặt người kia, Quách Phó tổng cũng đã nghe Hoắc Đinh nói qua vài lần nhưng không ngờ rằng anh không nể mặt đến vậy. Sắc mặt anh ta hơi khó coi: “Tiểu Hoắc tổng, là lỗi của tôi.” Hoắc Thừa Kiêu lười nhìn, đóng bản báo cáo lại: “Anh nói xem, công ty chúng ta có gián điệp rồi sao? Mỗi lần chênh lệch giá đều là khoảng cách nhỏ.” “Chúng tôi từng điều tra qua nhưng không có phát hiện gì.” Hoắc Thừa Kiêu bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói anh ta: “Các anh điều tra qua? Vậy anh có điều tra chính mình chưa, Quách Lệnh Triết.” “…” Không khí trong phòng họp nóng lên, bên cạnh cứ như có ngọn lửa đang bừng bừng, hai người đàn ông không ai nhường ai, nhìn chằm chằm đối phương. Hoắc Thừa Kiêu phá vỡ sự im lặng: “Tôi nói đùa thôi, anh đừng để trong lòng đấy.” Quách Lệnh Triết không cười: “Tiểu Hoắc tổng, đùa vậy không vui ạ, ngài không có việc gì nữa, tôi đi làm việc trước.” Hoắc Thừa Kiêu chống má, nghiêng đầu cười nhẹ, dáng vẻ rất dễ nói chuyện: “Đi đi.” Không khí vẫn ảo diệu như cũ, vì Hoắc Thừa Kiêu buồn vui thất thường, Quách Lệnh Triết không đoán ra tâm tư của anh. Trực giác nói cho anh ta biết, Tiểu Hoắc tổng này còn khó hơn xơi hơn cả vị trước đây. Hoắc Thừa Kiêu nhớ đến Trần Hành, tên ngốc kia chắc còn chưa biết tin tức của anh. Lúc trước không dám nói cho anh ấy và Từ Tinh Miên biết, bởi vì sợ hai người sẽ lo lắng, là người bạn quan trọng, giao tình cả đời. Nếu còn không nói tiếng nào nữa thì không chừng giao tình hết sạch thật. Trần Hành nhận được điện thoại, nghi ngờ: “Alo” một cái. Đầu dây bên kia mãi không có người nói chuyện, anh ấy tưởng gọi nhầm số, đang định tắt máy thì nghe thấy Hoắc Thừa Kiêu lười biếng nói: “Trần thiếu, buổi tối rảnh không, đi uống 1 ly?” Trần Hành nhảy dựng lên, mấy người quản lý đối diện sợ tới mức cũng vội vàng đứng dậy theo.” “Má, con mẹ nó chứ, cậu về rồi đấy à? Lương tâm chó tha cả rồi nhì? Cậu đi chết ở đâu mà lâu như vậy hả???” Người đàn ông vừa mở miệng đã phun ra vô số từ tục để chửi người. Mấy quản lý hai mắt nhìn nhau, không lên tiếng. Hoắc Thừa Kiêu nhéo nhéo chóp mũi: “Mới vừa về hôm nay.” “Cậu con mẹ nó, chờ đấy cho tôi tôi đến tìm cậu… Ơ không đúng, giờ cậu đang ở đâu?” “Ở văn phòng, tổng bộ Gia Hối, có cần tôi cho người đón cậu không?” “Không cần, ông đây biết địa chỉ.” Hoắc Thừa Kiêu nhìn di động đã tắt thật lâu, anh biến mất hai tháng, Trần Hành không biết bị đầu độc cái gì, mở miệng ra là má là mẹ. Trần Hành tới rất nhanh, không màng lễ tân ngăn cản, anh ấy cứ vậy đi thẳng lên tầng cao nhất. Đến nơi cũng có thư ký ra ngăn cậu lại, vì từng hợp tác vài lần với ba anh ấy nên chị gái thư ký nhận ra ngay: “Trần tổng, ngài có hẹn trước không? Nếu chưa phiền ngài chờ chút, tôi đi xin chỉ thị một chút.” “Không cần.” Trần Hành vung tay áo lên, vội vàng xông vào đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, không đợi người bên trong nhìn rõ, anh ấy rầm một cái đóng sập cửa lại. Hoắc Thửa Kiêu vẫn đang xem văn kiện, nghe thấy âm thanh vang lên, anh ngước mắt lên nhìn, đang chuẩn bị ôm bạn tốt một cái chào mừng trở về. Cổ áo sơmi bị xách lên, Trần Hành trợn to mắt: “Cậu con mẹ nó, có còn xem nhau là anh em không hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]