Chương trước
Chương sau
Lục Cảnh Quân đang tập trung duyệt bản báo cáo thì thấy nha đầu trước mặt cứ nhích người dần về phía này, lại nhìn mặt thì thấy hình như là đang có nhu cầu gì khó nói, anh còn định lên tiếng hỏi thì thấy Hướng San đã nói trước:

- Chú Lục, chú có bạn gái chưa?

Lục Cảnh Quân nghe vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng ngoài ý muốn hiện lên vài tia bất đắc dĩ, nha đầu này lại muốn giở trò gì đây? Anh tháo kính, hai tay đan vào nhau, chống khuỷu tay trên mặt bàn hỏi:

- Ý cháu là gì?

Hướng San chớp chớp mắt:

- Thì... thì là ý trên mặt chữ đó ạ. Chú đã có bạn gái chưa thế?

Lục Cảnh Quân gạt phắt đi:

- Đây đâu phải chuyện của cháu? Quan tâm mấy chuyện yêu đương làm gì? Lo học hành đi!

Hướng San nghe thấy thì hơi bĩu môi gật đầu, không cam lòng quay về chỗ...

Lục Cảnh Quân thấy vẻ mặt mất hứng của cô thì thở dài...

- Lại đây!

Hướng San quay đầu, thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi, đành nhúc nhích lại gần...

Lục Cảnh Quân mặt lạnh đưa cho cô một hộp dâu tây, Hướng San thấy vậy thì trực tiếp ngơ ngẩn, sau đó lại vô cùng vui sướng cầm bằng cả hai tay, đôi mắt cong cong hạnh phúc:

- Chú Lục là số 1!

Lục Cảnh Quân nghe nha đầu này nói vậy thì hơi khựng lại, khẽ ho một tiếng:

- Được rồi, ăn ít thôi, ăn no quá sẽ không tốt cho bao tử!

Mắt thấy thiếu nữ hạnh phúc ăn từng miếng dâu một, Lục Cảnh Quân khoe môi tự giác khẽ nhếch lên một đường...

....

Tối đó vừa về đến biệt thự, dì Diệp lại chuẩn bị vô cùng nhiều đồ ăn ngon. Hướng San cũng đã dần quen với nếp sống ở đây, cô vui vẻ trò chuyện với dì Diệp một lúc, định lên lầu thì thấy Lục Cảnh Quân cũng từ trên lầu xuống...

Hướng San cười một cái:

- Chú Lục, tối vui vẻ!

Lục Cảnh Quân gật đầu, mắt thấy cô đang chuẩn bị lên lầu liền hỏi:

- Nếu cháu cảm thấy căn phòng không thích hợp thì cứ nói, tôi cho người thay đổi.

Hướng San biết ngay là chuyện này, cô xấu hổ khua khua tay:

- Không á, chú... chú đừng để ý đến bài đăng trên tài khoản của cháu, cháu lúc ý là... à cháu đăng để gây sự chú ý thôi á chú... đúng rồi... gây sự chú ý thôi... chứ cháu thích căn phòng, thích màu hồng lắm.

Lục Cảnh Quân cảm thấy có hơi không đáng tin lắm:

- Không phải dị ứng?

- Vâng, không dị ứng! San San đặc biệt thích màu hồng!



Lục Cảnh Quân thấy cô khẳng định chắc nịch thì gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm nữa:

- Ừ, đi ngủ sớm đi! Đừng thức khuya.

Vương Hướng San vâng dạ một hồi liền chạy biến lên phòng...

Đùa gì vậy, đã được ở nhờ tồi còn bày đặt chê gì nữa chứ? Xấu hổ chết mất!

Lúc này tin nhắn trong nhóm vang lên:

@San San mỹ nữ đi quẩy đê!!? Nhanh lên đấy, bọn này đợi ở chỗ cũ!

Hướng San nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ, cô muốn ra ngoài đi chơi...

Nhưng mà với tính cách của người kia... đảm bảo sẽ không cho đi đâu mà.

...

Tại thư phòng, Lục Cảnh Quân đang họp online thì nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ bên ngoài, anh đợi một chút liền thấy cửa hé một khe nhỏ, tiếp theo là một cái đầu nhỏ chen vào...

Lục Cảnh Quân:...

Hướng San thấy bản thân đã bị người kia nhìn thấy liền giật mình, sau đó liền cười hì hì cho đỡ quê...

Lục Cảnh Quân đành ra hiệu ngừng họp, quay sang hỏi Hướng San:

- Vào đây!

Hướng San, mím môi đẩy cửa đi vào...

Lục Cảnh Quân kéo ghế ra ý bảo Hướng San ngồi xuống, sau đó hỏi:

- Có chuyện gì?

Hướng San thấy bộ dáng muốn bàn công chuyện nghiêm túc của anh liền căng thẳng, lưng tự giác ngay ngắn, hai ngón tay trỏ theo phản xạ chọt chọt vào nhau:

- Cháu muốn đi tới nhà bạn ạ...

Lục Cảnh Quân nghe câu tới nhà bạn này liền không hài lòng, dứt khoát nói:

- Quay về ngủ!

Vương Hướng San liền giơ quyển tập ra trước mặt Lục Cảnh Quân:

- Cháu muốn đi hỏi bài bạn mà...

Lục Cảnh Quân liếc cuốn tập mà Hướng San cầm, vươn tay cầm lấy, trực tiếp lật sách hỏi:

- Cần hỏi chỗ nào?

Vương Hướng San đờ đẫn, chỉ đại một câu...

Lục Cảnh Quân thấy đề bài liền nghiêm túc tiến hành chỉ dạy cho Hướng San luôn...

Kết cục, tối đó Hướng San cho đám bạn leo cây vì phải học bài...



- Hiểu chưa? _Sau khi giảng giải vô cùng chậm và lấy ví dụ minh hoạ rõ ràng, Lục Cảnh Quân quay sang hỏi Hướng San.

Hướng San gật đầu:

- Dạ... dạ hiểu!

- Hiểu thì làm bài!

- Ơ... Không biết làm ạ!

- ...

Lục Cảnh Quân bất lực xoa mi tâm:

- Rốt cuộc mấy năm qua cháu đi học cái gì vậy?

Hướng San bày tỏ... cháu không thích học hành, cháu học không vô.

Lục Cảnh Quân nhìn đồng hồ, thở dài:

- Được rồi, muộn rồi, về phòng ngủ đi, mai lại học.

Hướng San trực tiếp hoá đá:

- Mai... mai lại học ạ?

Lục Cảnh Quân nghiêm túc gật đầu!

Hướng San có cảm giác như tự bê đá đập vào chân, mệt mỏi đi về phòng...

Cô thậm chí còn không dám cầm điện thoại, tắt thông báo vì sợ sẽ nghe thấy anh em đang oán hận vì bị cho leo cây...

Bỏ mẹ thật rồi... nhỡ đâu từ mai cô thật sự bị người kia nghiêm túc phụ đạo thì sao?

Thế thì cũng quá mẹ nó đáng sợ rồi...

Vừa định ngả lưng thì thấy cửa phòng có tiếng gõ cửa, Hướng San mở cửa liền thấy trước mặt là Lục Cảnh Quân, trên tay còn cầm lấy một ly sữa bò, Hướng San lắp bắp:

- Chú Lục ạ...?

Lục Cảnh Quân gật đầu, đưa cho Hướng San ly sữa:

- Uống sữa!

Hướng San nhíu mày nhìn ly sữa khá lớn, cô không nhịn được nhăn mặt:

- Có thể không uống được không ạ? Không thì đổi sang Cola ý..

Lục Cảnh Quân mặt lạnh phản bác:

- Uống Cola không thông minh lên được.

Hướng San:...

- Dạ... vâng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.