Sáng hôm sau Hướng San tỉnh dậy, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua, chỉ thấy ở đầu giường là một chậu nước cùng một chiếc khăn mặt sạch sẽ vắt ở đó...
Đầu đau như búa bổ, mà kí ức cũng chỉ dừng lại ở đoạn cô đang cùng Giang Dã uống rượu giải sầu ở bar thôi, vậy mà giờ đã trở về rồi? Là Giang Dã đưa cô về sao?
Hướng San đi tắm rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ, mang theo tâm trạng ngờ vực đi xuống lầu, chỉ thấy căn nhà vắng hoe, đến đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị sẵn...
Nhìn kiểu dáng bày biện tỉ mỉ tới mức độ này, Hướng San liền biết ngay là Lục Cảnh Quân đã làm chúng...
Chú Lục hình như không có nhà...
Ăn sáng xong thì cũng đã đến giờ đến trường...
Thấy bác Hứa đã đợi cô sẵn ở ngoài, cô liền nhanh nhẹn thu xếp qua đó:
- Chào buối sáng bác Hứa!
- Ừ, San San xong chưa? Bác chở cháu đến trường.
- Vâng ạ!
Trên xe bác Hứa mở nhạc cho cô nghe, Hướng San nghĩ nghĩ một hồi, không nhịn được hỏi:
- Bác Hứa, bác có biết sáng nay khi nào thì chú Lục đi làm không á?
- Lúc bác tới là cậu Lục đã chuẩn bị đi làm rồi, khoảng 5 rưỡi thì phải.
Hướng San nghe vậy gật gật đầu...
Có nghĩa là hôm qua chú Lục có về nhà...
Hình như là không biết chuyện cô đi bar đâu, chú ấy mà biết thì sáng nay chắc cô sẽ bị mắng to đầu mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-an-die/2839378/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.