Tư Nhiên bình tĩnh tháo mũ, gạt chân chống, sau đó đi tới cúi người hỏi Hướng San:
- Em không sao chứ? Tại sao lại đi ẩu như vậy hả?
Hướng San nghe vậy ngước mắt nhìn Tư Nhiên, nhưng cô không có nói gì, bỏ qua lời nói mang ý trách cứ của Tư Nhiên, cô nghiêng đầu nói:
- Cảm ơn chị đã lo lắng, em không sao! Dù sao... em cũng đã thắng chị rồi! Hì!
Tư Nhiên nhìn thấy cổ chân sưng tấy của Hướng San, hẳn là sẽ rất là nhức, vậy mà cô bé này một chút cũng không để ý, lại chỉ mỉm cười tuyên bố đã trở thành người thắng cuộc...
Tư Nhiên cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu, định quay người rời đi...
Chỉ là vừa quay qua, liền thấy không xa là bóng dáng đơn độc cao lớn của người đàn ông kia, là người mà suốt mấy năm qua cô luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp lại...
Tư Nhiên ngẩn người nhìn Lục Cảnh Quân...
Cậu ấy... đã tròn 11 năm cô chưa có gặp lại.
Từ bao giờ cậu ấy lại biết tỏ ra lo lắng cho người khác thế kia? Dáng vẻ này... lạ lẫm thật!
Tuy vậy, dù cho Tư Nhiên có đứng sừng sững ngay đối diện Lục Cảnh Quân mà không bị khuất bởi bất kì một vật cản nào, Lục Cảnh Quân cũng không hề đặt ánh mắt vào Tư Nhiên dù chỉ một giây...
Dường như cả trái tim và tâm trí của anh đã dành trọn cho một người khác...
Tư Nhiên cảm thấy thật không cam lòng, thấy Lục Cảnh Quân đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nung-an-die/2839370/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.