Thần và Kiệt chậm rãi đi trên hành lang. Vào một căn phòng quả nhiên đã thấy người đã được trói sẵn ở trên giường như thể món hàng bất cứ lúc nào cũng có thể hưởng dụng. Người nọ vì lao lực mà cơ thể bỗng chốc có chút mỏng manh yếu ớt, làn da trắng bệch thiếu sức sống. Tuy nhiên điều này lại không làm ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp đến vô thực của người đó. Quần áo đã được thay bằng một bộ váy ngủ dài màu trắng vô cùng thuần khiết, làn da tuy trắng dã nhưng lại vô cùng mịn màng bóng loáng dưới ánh đèn, mái tóc màu bạch kinh xoã tung trên giường, một vài sợi tóc mai dính ở khoé miệng làm nổi bật đôi môi hồng đào có chút tái nhợt, đôi lông mi khép chặt lại dày và cong vút như cánh quạt. Nom quả thực không khác gì một tiểu thiên thần yếu đuối mặc người có thể chà đạp. Xinh đẹp vô cùng!
Thần mải mê nhìn ngắm người trên giường mà quên mất việc mình định làm khi vào căn phòng này là gì. Kiệt cũng đứng cách đó không xa, đại khái là bên kia giường đối diện với chỗ Thần ngồi, miệng không khỏi có chút cười nói:
-Sao? Không nỡ?
Kiệt lên tiếng thì Thần mới lấy lại tinh thần của mình nhanh chóng lắc đầu nói:
-Không! Chỉ là người yên lặng như vậy thật chán. Vẫn cứ để tỉnh sẽ hay hơn nhiều!
Thần nói xong liền lập tức nở nụ cười tính kế quen thuộc trước mặt Kiệt. Kiệt cũng vẫn chỉ nhún vai một tỏ vẻ mình đã hiểu.
-Vậy giờ sao? Ngồi ngắm giai nhân ngủ?_Kiệt theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519186/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.