Chương trước
Chương sau
Kim Long sau khi lĩnh phạt trở về định đến tìm Ma Thiên. Nhưng Vừa mới đến cửa phòng liền nghe thấy tiếng quát giận dữ của đại ca. Đại ca rất hiếm khi mất bình tĩnh như vậy nên hắn quyết định đứng bên ngoài nghe thử xem có chuyện gì. Nghe được tất cả Kim Long vô cùng giận dữ.  Tại sao đại ca lại lừa hắn như vậy chứ? Uổng công dù có nghi ngờ hắn cũng quyết định lựa chọn đại ca đến cùng. Kết quả nhận được lại thành ra thế này, cảm giác không khác gì bản thân bị phản bội. Cảm xúc lấn áp lý trí hắn đạp cửa xông vào.
Ma Thiên nhìn Kim Long như vậy liền biết có chuyện gì xảy ra. Nghe hết rồi sao? Nhưng nghe hết rồi thì làm được gì? Khuôn mặt của hắn không còn tức giận như lúc nãy mà quay trở về lạnh nhạt như bình thường. Vẫy tay cho đám người trong phòng hắn ra lệnh:
-Lui ra hết đi!
-Vâng!
Tất cả đều lui ra chỉ còn mỗi Ma Thiên cùng Kim Long. Kim Long hùng hùng hổ hổ bước vào đập mạnh tay lên bàn rồi tiếp tục lớn tiếng:
-TẠI SAO ĐẠI CA LẠI NÓI DỐI ĐỆ??????
-Vậy nếu huynh nói thật đệ có nổi giận như lúc này không?
-Tất nhiên là có rồi. Là ca giam giữ Bảo Yết ở đây!
-Vậy thì đệ hiểu lí do rồi đấy. Một vật nhỏ thú vị như vậy giờ huynh đã biết vì sao đệ lại mê muội đến thế! Qủa thật đến ta còn không dứt được, làm sao có thể cho đệ đem đi.
-Ca...........KHỐN NẠN!
-Kim Long! Ăn nói cho cẩn thận. Dù gì huynh cũng là đại ca của đệ đấy!
Giọng Ma Thiên lạnh đi nhiều, khuôn mặt cũng đen đi, biểu cảm cũng trầm hơn.
-Đệ......đệ.......
Kim Long cũng nhận ra là mình hơi mất bình tĩnh nhưng ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng không thể nào giảm bớt đi được. Vậy nên bất chấp tất cả hắn vẫn đối mặt với đại ca của mình bằng con mắt tràn đầy phẫn nộ, hai hàm cắn chặt lại với nhau đang run lên vì giận dữ.
-Mọi chuyện hôm nay đến đây thôi! Mọi chuyện đệ cần biết cũng đều đã nghe lén đủ rồi. Là huynh dùng thuốc để kiểm soát cô ta, là ta cố tình nói dối để giữ cô ta ở lại đây. Những gì cần nghe chính ta cũng đã nói ra. Bây giờ hãy ra ngoài đi! Đại ca đang rất bận.
-Đại ca.......yêu Bảo Yết đúng không?
Kim Long sau một hồi im lặng liền thốt ra. Câu nói tuy là câu hỏi nhưng mang trong là sự khẳng định. Ma Thiên dường như trúng tim đen nên có chút giật mình khựng lại, đơ mình vài giây.
Hắn yêu cô sao? Có lẽ đúng như vậy đi. Cô là nữ nhân duy nhất ở cạnh hắn lâu như vậy. Thuộc hạ gọi cô là thiếu phu nhân hắn cũng chẳng để ý nhưng dần dà sau này chính hắn lại mặc định cô là thiếu phu nhân của hắn. Chỉ cần có kẻ nào gọi cô bằng xưng hô khác hắn đều cảm thấy khó chịu. Cô gây nguy hiểm cho hắn, hắn không hề tìm cách trừ khử cô mà lại luôn bảo vệ cô. Có lẽ thời gian hai người sớm tối bên nhau hắn đã yêu cô lúc nào không hay. Vậy thì đúng như Kim Long nói Ma Thiên hắn yêu cô mất rồi.
-Đúng thì sao? Đã là nữ nhân của đại ca thì đừng kẻ nào mong cướp được. Kể cả đệ!
Một lời tuyên bố rõ ràng khiến Kim Long vô cùng sốc. Đại ca chưa từng nói lời yêu thương ai, kể cả nói dối vậy nên chắc chắn điều này không thể là giả.
-Ca yêu cô ấy lại giam cầm cô ấy. Đệ không đồng ý với cách yêu này của ca. Đây thật ích kỉ. Nếu là đàn ông thì hãy cạnh tranh một công bằng.
-Công bằng? Nếu trên đời này còn có công bằng thì chúng ta đã không ở đây làm hắc đạo. Là một thằng đàn ông khi đã muốn cái gì thì phải có được nó. Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
-BẢO YẾT KHÔNG PHẢI LÀ MỘT MÓN ĐỒ ĐỂ TRANH GIÀNH!!!!!! Đệ nhất định sẽ không để cô ấy lại gần một kẻ ích kỉ như ca.
Nói rồi Kim Long liền nhanh chóng rời đi. Hắn sợ nếu còn ở lại thêm một lúc nữa bản thân sẽ mất kiềm chế ra tay đánh đại ca của mình.
Ma Thiên nhìn bóng lưng rời đi của Kim Long chỉ cười nhạt:
-Chúng ta hãy cùng chờ xem!
Mấy ngày sau
-Đại thiếu chủ! Mấy ngày nay Nhị thiếu chủ cũng đều sang phòng thiếu phu nhân._Một tên thuộc hạ báo cáo lại
-Thiếu phu nhân nói sao?_Ma Thiên mặt không biến sắc lạnh nhạt hỏi lại
-Thiếu phu nhân không cho Nhị thiếu chủ vào, vẫn tự nhốt mình trong phòng. Nhị thiếu chủ ngày nào cũng đến đập cửa đòi gặp người.
-Đi thôi!
-Vâng!
Ma Thiên đến phòng của Bảo Yết. Trước cửa phòng cô đúng theo như thuộc hạ báo lại là Kim Long.
-Bảo Yết! Em nhất định phải nghe anh nói! Bảo Yết!!!!!
"Anh đi đi. Đừng làm phiền tôi!!!"_Tiếng tức giận từ trong phòng vọng ra
-Xin em hãy nghe anh nói. Đừng tin tưởng Ma Thiên nữa!!!!!
"BIẾN ĐI!!!!"
-Kim Long! Đệ đây là muốn làm cái gì?
Kim Long quay đầu lại thì thấy đại ca mình đã đứng đó từ bao giờ. Ngay lập tức khuôn mặt biểu lộ rõ vẻ khó chịu:
-Đệ nhất định không để ca lừa gạt Bảo Yết nữa đâu!
-Đệ định làm điều đó bằng cái trò ngây thơ này? Bỏ cuộc đi! Bảo Yết sẽ không bao giờ phản bội huynh. Nếu không tin thì nhìn đây!
Nói rồi Ma Thiên lại gần cửa phòng Bảo Yết gõ cửa, ôn nhu gọi:
-Yết nhi! Mở cửa cho anh!
Lời vừa dứt cánh cửa liền mở ra và đứng ở đó lúc này chính là Bảo Yết. Kim Long nhìn thấy cô liền kích động muốn lao lên nhưng chưa kịp thì bị giữ lại. Hắn tức giận quay sang nhìn hai tên thuộc hạ đang giữ chặt mình lớn tiếng:
-Các ngươi đây là muốn làm gì?
-Lệnh của Đại thiếu chủ! Xin Nhị thiếu chủ hãy chỉ đứng yên tại đây!
Bảo Yết nhìn một màn trước mắt cũng vô cùng tò mò quay sang hỏi Ma Thiên
-Thiên! Đây là có chuyện gì vậy?
-Không có gì! Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi!
-Kim Long nói anh lừa gạt em nhưng anh nói không phải. Em nghĩ sao?
-Lừa gạt? Làm gì có chuyện đó. Anh đã vậy mà đúng không? Anh sẽ không bao giờ lừa em.
Kim Long nghe câu nói thẳng thừng của Bảo Yết mắt mở lớn vì sốc. Không đúng! Đây không hề giống cô tý nào. Bảo Yết bình thường sẽ không bao giờ mù quáng ngây thơ tin người như vậy. Cô luôn giữ cảnh giác với tất cả mọi người kể cả những người thân thiết nhất. Rốt cuộc trong khoảng thời gian hắn không có ở đây đại ca đã làm gì?
-Vậy là Bảo Yết tin anh đúng không?
-Vâng!
-Ngoan! Anh có mang ít đồ cho em nè._Ma Thiên vừa nói vừa giơ một túi quà lớn trong tay mình
-Là gì vậy?
-Vào trong đi rồi anh cho em xem!
Nhìn hai người thân mật như vậy trong lòng Kim Long như quặn thắt. Tim cũng như bị dao cùn cứa đi cứa lại rồi xát muối vào. Đau! Đau lắm! Chưa bao giờ hắn phải trải qua nỗi đau này. Bao nhiêu nỗi đau thể xác hắn từng phải chịu từ trước tới nay, thậm chí ngay cả lúc này. Sau khi nhận hình phạt trở về trên người hắn không chỗ nào không bị thương. Nhưng nhiêu đó không thấm tháp gì so với nỗi đau trong lòng hắn bây giờ.
Ma Thiên và Bảo Yết vào trong rồi thuộc hạ cũng buông Kim Long ra.
-Nhị thiếu chủ! Đại thiếu chủ có lệnh xin người từ nay không nên tới nơi này.
-Ta biết rồi! Lui ra đi!
-Vâng!
Thuộc hạ lui đi rồi hắn vẫn còn đứng yên ở đó không nhúc nhích. Khuôn mặt trầm xuống, đôi mắt tràn đầy sự phẫn nộ cùng quyết tâm. Dù có chết hắn nhất định cũng sẽ không bỏ cuộc. Bảo Yết! Nhất định phải chờ anh! Anh nhất định sẽ cứu em.
Liền một thời gian sau không ai biết Nhị thiếu chủ đã đi đâu. Ma Thiên biết tin cũng mặc kệ bởi lúc tạm thời mối nguy hại lớn nhất đã không còn. Kim Long sẽ không gặp nguy hiểm. Đến lúc chán sẽ tự quay về.(mỗ tui:sai lầm!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.