Tòa nhà Nhất thị, phòng Phó giám đốc
Bên trong phòng đang có một cô gái rất xinh đẹp. Vẻ đẹp dịu dàng tươi mát tựa hoa lan. Trên người cô dang mặc một bộ váy công sở màu trắng tạo nên vẻ thanh lịch. Tuy nhiên gương mặt xinh đẹp đó lúc này lại đang xuất hiên vài nếp gấp giữa hai lông mày. Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng xen lẫn sợ hãi.
Song Thư không ngừng đi đi lại lại trong phòng. Và theo như thói quen từ trước đến giờ, cứ mỗi lần lo lắng suy nghĩ chuyện gì cô lại cắn móng tay cái của mình. Và nguyên nhân khiến cho cô ta trở nên như vậy thì phải quay lại thờ điểm đó.....
Flashback
Song Thư đang ở trong phòng làm việc của mình xử lý một số tài liệu. Nhật thị dạo gần đây phát triển càng tốt nên càng có nhiều công ty, tập đoàn lớn ngỏ ý muốn hợp tác. Lượng công việc cũng vì thế mà nhiều lên. Đương lúc đang thấy mệt mỏi vì đống giấy tờ thì có tiếng gõ cửa vang lên, Song Thư không khỏi lấy làm vô cùng khó chịu. Tuy nhiên để giữ hình tượng từ trước tới giờ cô ta xậy dựng thì Song Thư vẫn nhẹ nhàng lên tiếng:
-Vào đi!
Đẩy cửa bước vào, một cô thư kí trẻ cung kính nói:
-Tiểu thư! Có người muốn nối máy với người ạ!
-Có chuyện gì? Tại sao không dùng hệ thống liên lạc nội bộ mà phải lên tận đây?
-Dạ! Tôi đã gọi cho người rất nhiều lần nhưng người không nghe máy! Người ở đầu dây bên kia là một người đàn ông, nói là người nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519132/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.